Tạm biệt và cám ơn vì tất cả (ngày Milan chia tay đội cận vệ già )

Đúng là Inzaghi là ông vua của đêm, người đi vào huyền thoại bằng cách sống trên lằn ranh mong manh của việt vị và không việt vị. Đúng là Nesta khi đá cặp với Maldini (và sau này, Silva) là hiện thân của cái đẹp trong phòng ngự. Đúng là Seedorf đã cùng Milan chiến thắng nhờ cái đầu và đôi chân anh. Đúng là Gattuso đã luôn gầm gừ và trở thành một phần linh hồn chiến đấu như quỷ dữ của đội bóng. Nhưng họ không phải là những người không có tuổi. Inzaghi đã 38 tuổi (299 trận, 125 bàn, từ 2001), Zambrotta cũng 35 (106 trận, 2 bàn, từ 2008), cả Nesta (325 trận, 10 bàn, từ 2002) và Seedorf (461 trận, 62 bàn, từ 2002) cũng đã 36 tuổi. Người trẻ nhất trong nhóm này là Gattuso cũng đã 34 (467 trận, 11 bàn, từ 1999). Tuổi tác không chờ họ nữa, và trong những năm qua, dù vẫn đóng góp kinh nghiệm và động lực của họ cho đội, thì bản thân họ cũng trở thành gánh nặng về lương bổng, về tuổi tác và ngăn cản một quá trình trẻ hóa. Milan đã chọn con đường là để họ ra đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể (dĩ nhiên, họ vẫn trách Milan). Milan cần phải thay máu. Họ đã và đang làm. Bấu víu vào quá khứ thành công có lẽ sẽ là một sai lầm. Hãy ủng hộ Milan trên con đường mà lẽ ra họ phải làm từ sau năm 2007 rồi mới phải. Với các ngôi sao, điều duy nhất có thể nói: Tạm biệt và cám ơn các anh vì tất cả. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên các anh.

Từng người một rời khỏi ngôi nhà Milan mà họ đã từng sống một cách hạnh phúc trong đó, để đến những chân trời mới, để lại phía sau những nhớ nhung sầu muộn và bao tiếc nuối cho những người đã yêu mến họ tận đáy lòng. Yêu như yêu anh em trong nhà, như người tình không phải trong giấc mộng, mà là ở đời thực, vì họ có thể nhìn thấy, cảm thấy và thậm chí chạm vào người những thần tượng rất đỗi đời thường và gần gụi biết bao. Chưa bao giờ các milanista chứng kiến một cuộc ra đi với số lượng lớn đến thế. Nesta, Gattuso, Seedorf, Inzaghi và Zambrotta cùng lúc, sau khi chứng kiến Pirlo từ giã vào hè 2011, hai năm sau ngày Maldini, Kaka và Ancelotti cùng rời bỏ San Siro. Một kỉ nguyên kéo dài 10 năm đã kết thúc, 10 năm tính từ ngày Ancelotti kéo Pirlo xuống chơi vị trí hiện tại để rồi từ đó sinh ra một Milan bất tử. Thật khó có thể tưởng tượng được một Milan không có họ, những người không phải là một phần của đội bóng mà là cả một đội bóng, những người anh hùng.

Khi trong các tifosi bắt đầu nghĩ đến việc từ mùa tới, sẽ không còn được thấy những người ấy từ đường hầm tiến ra San Siro cho mỗi trận đấu sân nhà nữa, thì cũng trái tim họ bắt đầu tràn ngập trong lòng nỗi hoài niệm. Họ thì thào với nhau: “Cậu có nhớ lần đầu của Nesta là thế nào không?”, hay “Bàn thắng đẹp tuyệt vời ấy của Seedorf được ghi ở trận….”, hoặc “Cậu còn nhớ gương mặt của Pippo lúc anh ghi bàn thắng trận gặp….?”. Hoài niệm, khi đã trở thành một hội chứng ngày càng trở nên nặng nề trong những năm tháng calcio không còn chói sáng như trước, đang khiến cho trong mắt của các milanista những hình ảnh đẹp đẽ của những lần đăng quang với các Scudetto, các Champions League và những chiến thắng lẫy lừng khác trong ngần ấy năm.

Ba cột mốc lớn đã gắn bó với họ và cả một thế hệ milanista, 2003, 2005 và 2007. 2003, bởi đó là sự bắt đầu của một hành trình chiến thắng, từ trận chung kết Champions League thắng lợi ở Old Trafford. 2005, bởi đó là một thất bại nặng nề đã đi vào lịch sử, trong cái năm mà bây giờ nhìn lại, tất cả phải thừa nhận đấy là thời điểm Milan mạnh nhất trong những năm tháng Ancelotti. 2007, bởi đó là thắng lợi mà trước đó không một ai trong các tifosi chờ đợi trong mùa bóng mà Milan chịu hậu quả nặng nề từ vụ Calciopoli, nhưng họ, những người hùng, thì tin tưởng, và chiến đấu đến cùng, cho đến khi đánh bại Liverpool ở Athens, và sau nữa, hạ Boca ở trận chung kết World Cup cho các CLB (Nesta thậm chí còn ghi 1 bàn ở đó).

Ngày giã từ sân cỏ, Maldini bảo rằng, kỉ nguyên ấy được xây dựng trên nền của “tinh thần đồng đội” hơn là tài năng của các cá nhân xuất chúng. Họ, cùng với những người hùng còn lại, đã làm nên Milan để hàng triệu người mến yêu. Hôm nay, San Siro sẽ reo vang tên họ. Sẽ có những tifosi khóc. Sẽ có những băng rôn phấp phới trên khán đài để tôn vinh họ như những bậc thánh. Người ta yêu họ hết mực và tiếc nuối họ ra đi một phần cũng vì đã nhìn thấy những gì phía trước rất mờ mịt. Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác mất phương hướng này. Bây giờ, khi San Siro đã vắng bóng tất cả (còn lại Ambrosini lẻ loi), họ biết bấu víu vào ai để cùng Milan quay lại vinh quang. Ibra, người chưa từng biết đến những cuộc ăn mừng điên rồ theo cách của SuperPippo?

2 comments:

Monday, May 28, 2012

Tạm biệt và cám ơn vì tất cả (ngày Milan chia tay đội cận vệ già )

Đúng là Inzaghi là ông vua của đêm, người đi vào huyền thoại bằng cách sống trên lằn ranh mong manh của việt vị và không việt vị. Đúng là Nesta khi đá cặp với Maldini (và sau này, Silva) là hiện thân của cái đẹp trong phòng ngự. Đúng là Seedorf đã cùng Milan chiến thắng nhờ cái đầu và đôi chân anh. Đúng là Gattuso đã luôn gầm gừ và trở thành một phần linh hồn chiến đấu như quỷ dữ của đội bóng. Nhưng họ không phải là những người không có tuổi. Inzaghi đã 38 tuổi (299 trận, 125 bàn, từ 2001), Zambrotta cũng 35 (106 trận, 2 bàn, từ 2008), cả Nesta (325 trận, 10 bàn, từ 2002) và Seedorf (461 trận, 62 bàn, từ 2002) cũng đã 36 tuổi. Người trẻ nhất trong nhóm này là Gattuso cũng đã 34 (467 trận, 11 bàn, từ 1999). Tuổi tác không chờ họ nữa, và trong những năm qua, dù vẫn đóng góp kinh nghiệm và động lực của họ cho đội, thì bản thân họ cũng trở thành gánh nặng về lương bổng, về tuổi tác và ngăn cản một quá trình trẻ hóa. Milan đã chọn con đường là để họ ra đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể (dĩ nhiên, họ vẫn trách Milan). Milan cần phải thay máu. Họ đã và đang làm. Bấu víu vào quá khứ thành công có lẽ sẽ là một sai lầm. Hãy ủng hộ Milan trên con đường mà lẽ ra họ phải làm từ sau năm 2007 rồi mới phải. Với các ngôi sao, điều duy nhất có thể nói: Tạm biệt và cám ơn các anh vì tất cả. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên các anh.

Từng người một rời khỏi ngôi nhà Milan mà họ đã từng sống một cách hạnh phúc trong đó, để đến những chân trời mới, để lại phía sau những nhớ nhung sầu muộn và bao tiếc nuối cho những người đã yêu mến họ tận đáy lòng. Yêu như yêu anh em trong nhà, như người tình không phải trong giấc mộng, mà là ở đời thực, vì họ có thể nhìn thấy, cảm thấy và thậm chí chạm vào người những thần tượng rất đỗi đời thường và gần gụi biết bao. Chưa bao giờ các milanista chứng kiến một cuộc ra đi với số lượng lớn đến thế. Nesta, Gattuso, Seedorf, Inzaghi và Zambrotta cùng lúc, sau khi chứng kiến Pirlo từ giã vào hè 2011, hai năm sau ngày Maldini, Kaka và Ancelotti cùng rời bỏ San Siro. Một kỉ nguyên kéo dài 10 năm đã kết thúc, 10 năm tính từ ngày Ancelotti kéo Pirlo xuống chơi vị trí hiện tại để rồi từ đó sinh ra một Milan bất tử. Thật khó có thể tưởng tượng được một Milan không có họ, những người không phải là một phần của đội bóng mà là cả một đội bóng, những người anh hùng.

Khi trong các tifosi bắt đầu nghĩ đến việc từ mùa tới, sẽ không còn được thấy những người ấy từ đường hầm tiến ra San Siro cho mỗi trận đấu sân nhà nữa, thì cũng trái tim họ bắt đầu tràn ngập trong lòng nỗi hoài niệm. Họ thì thào với nhau: “Cậu có nhớ lần đầu của Nesta là thế nào không?”, hay “Bàn thắng đẹp tuyệt vời ấy của Seedorf được ghi ở trận….”, hoặc “Cậu còn nhớ gương mặt của Pippo lúc anh ghi bàn thắng trận gặp….?”. Hoài niệm, khi đã trở thành một hội chứng ngày càng trở nên nặng nề trong những năm tháng calcio không còn chói sáng như trước, đang khiến cho trong mắt của các milanista những hình ảnh đẹp đẽ của những lần đăng quang với các Scudetto, các Champions League và những chiến thắng lẫy lừng khác trong ngần ấy năm.

Ba cột mốc lớn đã gắn bó với họ và cả một thế hệ milanista, 2003, 2005 và 2007. 2003, bởi đó là sự bắt đầu của một hành trình chiến thắng, từ trận chung kết Champions League thắng lợi ở Old Trafford. 2005, bởi đó là một thất bại nặng nề đã đi vào lịch sử, trong cái năm mà bây giờ nhìn lại, tất cả phải thừa nhận đấy là thời điểm Milan mạnh nhất trong những năm tháng Ancelotti. 2007, bởi đó là thắng lợi mà trước đó không một ai trong các tifosi chờ đợi trong mùa bóng mà Milan chịu hậu quả nặng nề từ vụ Calciopoli, nhưng họ, những người hùng, thì tin tưởng, và chiến đấu đến cùng, cho đến khi đánh bại Liverpool ở Athens, và sau nữa, hạ Boca ở trận chung kết World Cup cho các CLB (Nesta thậm chí còn ghi 1 bàn ở đó).

Ngày giã từ sân cỏ, Maldini bảo rằng, kỉ nguyên ấy được xây dựng trên nền của “tinh thần đồng đội” hơn là tài năng của các cá nhân xuất chúng. Họ, cùng với những người hùng còn lại, đã làm nên Milan để hàng triệu người mến yêu. Hôm nay, San Siro sẽ reo vang tên họ. Sẽ có những tifosi khóc. Sẽ có những băng rôn phấp phới trên khán đài để tôn vinh họ như những bậc thánh. Người ta yêu họ hết mực và tiếc nuối họ ra đi một phần cũng vì đã nhìn thấy những gì phía trước rất mờ mịt. Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác mất phương hướng này. Bây giờ, khi San Siro đã vắng bóng tất cả (còn lại Ambrosini lẻ loi), họ biết bấu víu vào ai để cùng Milan quay lại vinh quang. Ibra, người chưa từng biết đến những cuộc ăn mừng điên rồ theo cách của SuperPippo?

2 comments: