Tạm biệt Nesta và thế hệ Old Trafford 2003

Lịch sử calcio và Milan có lẽ sẽ thay đổi mãi mãi nếu không có ngày 31/8/2002 ấy, khi Milan gây bất ngờ cho tất cả bằng tuyên bố đã có trung vệ của Lazio vào ngày cuối cùng của thị trường chuyển nhượng.
Ở Milano, các milanista hoan hỉ. Ở Roma, người hâm mộ Lazio giận dữ điên cuồng và đòi “lấy đầu” chủ tịch Cragnotti. Trên toàn nước Ý, người ta phẫn nộ, bởi tin rằng Berlusconi đã bỏ ra 30 triệu euro không chỉ để làm cho Milan mạnh hơn tất cả, mà còn mua lấy thanh danh mình trong hoàn cảnh sa sút về hình ảnh chính trị. Ngay cả Rivera, huyền thoại của Milan, cũng tuyên bố, đấy là con số điên rồ làm tan nát thị trường chuyển nhượng nước Ý lúc đó đang có xu hướng quá nóng và FIGC cần phải ngăn chặn tham vọng của Berlusconi lại. Sự giận dữ là có thể hiểu được: một ngày trước khi thị trường đóng cửa, chính ông chủ của Milan đã tuyên bố “cái giá của Nesta quá đắt và Milan sẽ không mua anh”.

Nhưng lịch sử đã chứng minh, rằng cái tiếng “lừa dối” mà Berlusconi phải chịu ấy thực ra chẳng đáng là bao so với những gì mà người trung vệ trẻ và đẹp lãng mạn đúng kiểu Địa Trung Hải ấy đã làm được với Milan, cùng với một thế hệ mà Ancelotti đã xây nên và đã đi qua 10 năm lịch sử của Milan từ đó cho đến giờ. Danh sách ngày càng ít đi, sau sự ra đi dần dần theo tháng năm của các ngôi sao, từ Rui Costa cho đến Stam, Shevchenko, Kaka, Costacurta, Dida rồi Maldini, và mới hè 2011, là Pirlo, người đã 10 năm cùng phòng với Nesta ở Milanello và các chuyến thi đấu xa (người ta bảo, ngày mà Pirlo chuyển đồ khỏi Milanello, Nesta bần thần suốt một ngày).

Những người hùng khác vẫn còn chiến đấu, nhưng theo kiểu part-time vì què quặt. Ambrosini đeo băng đội trưởng nhưng ngồi ngoài sân nhiều hơn thi đấu. Gattuso trải qua một mùa bóng kì quặc. Seedorf cãi cọ với Allegri và bị thanh trừng, trong khi Inzaghi chỉ có một nguyện ước nhỏ nhoi duy nhất mà không thể thành hiện thực: đá trên 30 phút mỗi lần vào sân. Kaladze thì đang vật lộn chống xuống hạng ở Genoa và bất lực trong việc ngăn Genoa trở thành đội để lọt lưới nhiều nhất giải. Một thế hệ (trừ Kaka, lúc ấy chưa đến) đã đăng quang ở Old Trafford trong trận chung kết Champions League 2003 đã tan rã dần dần như thế, năm này qua năm khác, và các tifosi, vẫn nhớ nhung cái thủa Milan Ancelotti coi khinh các đối thủ trên đất châu Âu, tiếc nuối cái chất Milan hào hoa nhưng mạnh mẽ ngày đó, khi tiếp tục chứng kiến Nesta và tiếp đó Seedorf, Inzaghi, từng người một, ra đi trong cùng một ngày, ở San Siro, Chủ nhật này.

Với Allegri, Milan phải khác, và cuộc chuyển giao thế hệ phải diễn ra. Các milanista đừng trách ông và Milan điều gì. Những gì diễn ra là hoàn toàn logic. Cần phải xây dựng lại bộ khung của Milan từ những người mới, trẻ trung và khao khát hơn, cho một chu kì thắng lợi mới, giải thoát các milanista khỏi việc tiếp tục sống trong hoài niệm. Dù rằng, tất cả đều hiểu rằng vắng Nesta và những người như anh, calcio giờ ngày đang trở nên nghèo đi.

Tạm biệt và cám ơn vì tất cả (ngày Milan chia tay đội cận vệ già )

Đúng là Inzaghi là ông vua của đêm, người đi vào huyền thoại bằng cách sống trên lằn ranh mong manh của việt vị và không việt vị. Đúng là Nesta khi đá cặp với Maldini (và sau này, Silva) là hiện thân của cái đẹp trong phòng ngự. Đúng là Seedorf đã cùng Milan chiến thắng nhờ cái đầu và đôi chân anh. Đúng là Gattuso đã luôn gầm gừ và trở thành một phần linh hồn chiến đấu như quỷ dữ của đội bóng. Nhưng họ không phải là những người không có tuổi. Inzaghi đã 38 tuổi (299 trận, 125 bàn, từ 2001), Zambrotta cũng 35 (106 trận, 2 bàn, từ 2008), cả Nesta (325 trận, 10 bàn, từ 2002) và Seedorf (461 trận, 62 bàn, từ 2002) cũng đã 36 tuổi. Người trẻ nhất trong nhóm này là Gattuso cũng đã 34 (467 trận, 11 bàn, từ 1999). Tuổi tác không chờ họ nữa, và trong những năm qua, dù vẫn đóng góp kinh nghiệm và động lực của họ cho đội, thì bản thân họ cũng trở thành gánh nặng về lương bổng, về tuổi tác và ngăn cản một quá trình trẻ hóa. Milan đã chọn con đường là để họ ra đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể (dĩ nhiên, họ vẫn trách Milan). Milan cần phải thay máu. Họ đã và đang làm. Bấu víu vào quá khứ thành công có lẽ sẽ là một sai lầm. Hãy ủng hộ Milan trên con đường mà lẽ ra họ phải làm từ sau năm 2007 rồi mới phải. Với các ngôi sao, điều duy nhất có thể nói: Tạm biệt và cám ơn các anh vì tất cả. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên các anh.

Từng người một rời khỏi ngôi nhà Milan mà họ đã từng sống một cách hạnh phúc trong đó, để đến những chân trời mới, để lại phía sau những nhớ nhung sầu muộn và bao tiếc nuối cho những người đã yêu mến họ tận đáy lòng. Yêu như yêu anh em trong nhà, như người tình không phải trong giấc mộng, mà là ở đời thực, vì họ có thể nhìn thấy, cảm thấy và thậm chí chạm vào người những thần tượng rất đỗi đời thường và gần gụi biết bao. Chưa bao giờ các milanista chứng kiến một cuộc ra đi với số lượng lớn đến thế. Nesta, Gattuso, Seedorf, Inzaghi và Zambrotta cùng lúc, sau khi chứng kiến Pirlo từ giã vào hè 2011, hai năm sau ngày Maldini, Kaka và Ancelotti cùng rời bỏ San Siro. Một kỉ nguyên kéo dài 10 năm đã kết thúc, 10 năm tính từ ngày Ancelotti kéo Pirlo xuống chơi vị trí hiện tại để rồi từ đó sinh ra một Milan bất tử. Thật khó có thể tưởng tượng được một Milan không có họ, những người không phải là một phần của đội bóng mà là cả một đội bóng, những người anh hùng.

Khi trong các tifosi bắt đầu nghĩ đến việc từ mùa tới, sẽ không còn được thấy những người ấy từ đường hầm tiến ra San Siro cho mỗi trận đấu sân nhà nữa, thì cũng trái tim họ bắt đầu tràn ngập trong lòng nỗi hoài niệm. Họ thì thào với nhau: “Cậu có nhớ lần đầu của Nesta là thế nào không?”, hay “Bàn thắng đẹp tuyệt vời ấy của Seedorf được ghi ở trận….”, hoặc “Cậu còn nhớ gương mặt của Pippo lúc anh ghi bàn thắng trận gặp….?”. Hoài niệm, khi đã trở thành một hội chứng ngày càng trở nên nặng nề trong những năm tháng calcio không còn chói sáng như trước, đang khiến cho trong mắt của các milanista những hình ảnh đẹp đẽ của những lần đăng quang với các Scudetto, các Champions League và những chiến thắng lẫy lừng khác trong ngần ấy năm.

Ba cột mốc lớn đã gắn bó với họ và cả một thế hệ milanista, 2003, 2005 và 2007. 2003, bởi đó là sự bắt đầu của một hành trình chiến thắng, từ trận chung kết Champions League thắng lợi ở Old Trafford. 2005, bởi đó là một thất bại nặng nề đã đi vào lịch sử, trong cái năm mà bây giờ nhìn lại, tất cả phải thừa nhận đấy là thời điểm Milan mạnh nhất trong những năm tháng Ancelotti. 2007, bởi đó là thắng lợi mà trước đó không một ai trong các tifosi chờ đợi trong mùa bóng mà Milan chịu hậu quả nặng nề từ vụ Calciopoli, nhưng họ, những người hùng, thì tin tưởng, và chiến đấu đến cùng, cho đến khi đánh bại Liverpool ở Athens, và sau nữa, hạ Boca ở trận chung kết World Cup cho các CLB (Nesta thậm chí còn ghi 1 bàn ở đó).

Ngày giã từ sân cỏ, Maldini bảo rằng, kỉ nguyên ấy được xây dựng trên nền của “tinh thần đồng đội” hơn là tài năng của các cá nhân xuất chúng. Họ, cùng với những người hùng còn lại, đã làm nên Milan để hàng triệu người mến yêu. Hôm nay, San Siro sẽ reo vang tên họ. Sẽ có những tifosi khóc. Sẽ có những băng rôn phấp phới trên khán đài để tôn vinh họ như những bậc thánh. Người ta yêu họ hết mực và tiếc nuối họ ra đi một phần cũng vì đã nhìn thấy những gì phía trước rất mờ mịt. Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác mất phương hướng này. Bây giờ, khi San Siro đã vắng bóng tất cả (còn lại Ambrosini lẻ loi), họ biết bấu víu vào ai để cùng Milan quay lại vinh quang. Ibra, người chưa từng biết đến những cuộc ăn mừng điên rồ theo cách của SuperPippo?

ĐẠI LÝ NETELLER & MONEYBOOKERS TẠI VIỆT NAM

ĐỂ PHỤC VỤ CHO KHÁC HÀNG CÓ NHU CẦU SỬ DỤNG TÀI KHOẢN NETELLER và MONEYBOOKERS TẠI VIỆT NAM NHƯNG KHÔNG THỂ GỬI TIỀN USD VÀO ACCOUNT NETELLER HOẶC MONEYBOOKERS TỪ NGÂN HÀNG ĐỊA PHƯƠNG. ĐẠI LÝ NETELLER & MONEYBOOKERS TẠI VIỆT NAM CỦA CHÚNG TÔI SẼ CHUYỂN KHOẢN USD CHO QUÝ KHÁCH CÓ NHU CẦU.

 ĐẠI LÝ NETELLER & MONEYBOOKERS TẠI VIỆT NAM SẼ TÍNH TỈ GIÁ USD THEO TỈ GIÁ CỦA NHÀ CÁI M88, ĐÓ LÀ 1USD = 22.000VNĐ. 

CÁCH LÀM NHƯ SAU : BẠN CHUYỂN KHOẢN VÀO TÀI KHOẢN VIETCOMBANK CỦA ĐẠI LÝ  TÊN 
NGUYỄN DUY ANH , SỐ TK : 0721005091412.
điện thoại : 0934779307
email : nhi240189@gmail.com ĐỂ THÔNG BÁO ĐÃ CHUYỄN KHOẢN THÀNH CÔNG.

SAU 10 PHÚT ĐẠI LÝ SẼ CHUYỄN TIỀN VÀO ACCOUNT NETELLER HOẶC MONEYBOOKERS CHO BẠN . NẾU CÓ THẮC MẮC GÌ XIN EMAIL CHO ĐẠI LÝ : nhi240189@GMAIL.COM 


ĐĂNG KÝ 1 ACCOUNT MONEYBOOKERS

NETELLER - Play safe

Chính Di Matteo và Chelsea đã tự tạo ra số phận



Nhiều người nói chức vô địch Champions League mùa này của Chelsea là một nụ hôn của số phận. Định mệnh đã an bài để The Blues thắng Bayern. Nhưng số phận là do con người tự tạo ra. Roberto Di Matteo và Chelsea cũng tự tạo ra số phận cho riêng mình.


Ngay cả một người sống rất thực tế như Gary Neville cũng nói rằng việc Chelsea vượt qua Bayern dường như đã được Chúa sắp đặt từ trước. Vậy còn Bayern thì sao? Nếu gã khổng lồ của nước Đức không thể vô địch trên chính sân nhà của mình thì số phận sắp xếp họ vô địch ở đâu?

Phải chăng tại Allianz Arena, 2 định mệnh đã gặp nhau và định mệnh của Chelsea mạnh hơn? Điều đó sẽ khiến Di Matteo trở thành gì? Một thiên thần biết nói chuyện với Chúa để ngài đứng về phía Chelsea? Nếu thế thì Di Matteo đã nhờ đấng toàn năng can thiệp để Roman Abramovich kí HĐ chính thức với ông thay vì tiếp tục nín thở chờ đợi.

Sự thật là Di Matteo không hề may mắn ở Munich. Chiến lược gia người Italia đã rất thông minh, dũng cảm và biết cách tổ chức để các cầu thủ Chelsea - những người chơi tốt hơn hẳn kể từ khi ông lên thay Andre Villas-Boas, có một thế trận hợp lí trước Bayern.

Cứu được một quả penalty không thể coi là may mắn khi Petr Cech đã nghiên cứu băng hình các tình huống sút penalty của dàn sao Bayern kể từ năm 2007 trở lại đây. Cũng đừng nói Di Matteo đã may mắn khi lên ngôi tại Champions League dù 1 năm trước bị… West Brom sa thải. Quá khứ không thành vấn đề, một khi Di Matteo đã chứng tỏ được tài năng và sự táo bạo của mình bằng việc cho Ryan Bertrand - một cầu thủ mới 22 tuổi và chưa từng chơi một trận Champions League nào - đá chính.

Chelsea đã bỏ 16 triệu bảng để mua John Obi Mikel, trong đó có 12 triệu nhằm đền bù cho Man Utd, do trước đó tiền vệ người Nigeria đã kí HĐ với M.U, và không ai hiểu tại sao The Blues làm điều đó. Nhưng dưới thời Di Matteo, Mikel tỏa sáng rực rỡ. Đảm nhiệm vai trò tiền vệ đánh chặn, Mikel có thể nói là cầu thủ chơi tốt nhất bên phía Chelsea trước Bayern với những pha xử lí nhanh nhẹn, hợp lí.

Di Matteo đã biến Mikel thành một Claude Makelele thứ 2, giống như cách ông giúp Gary Cahill mang dáng dấp của John Terry thời trẻ, và làm David Luiz trở thành một trung vệ chơi kỉ luật, đơn giản, thay vì quá màu mè và ham rê dắt ngay cả bên phần sân của đội mình như trước đây.

Rõ ràng chẳng có sự sắp đặt từ trước nào của Chúa. Đơn giản là Di Matteo đã tự tạo ra số phận của mình và Chelsea là trở thành người chiến thắng bằng những thay đổi dù nhỏ nhưng quan trọng so với thời Andre Villas-Boas. Nếu Di Matteo không đủ thông minh và sự hiểu biết để đưa Chelsea trở lại thành một khối đoàn kết, ông chắc chắn không thể đoạt chiếc Cúp FA và Champions League.

Xét về tài năng, Di Matteo có thể không bằng Villas-Boas. Song Di Matteo hơn người đồng nghiệp ở chỗ ông quá hiểu tâm lí những ngôi sao tại Stamford Bridge, bởi chính Di Matteo cũng từng là một trong số họ. Nhờ vậy, nhà cầm quân sinh năm 1970 biết cách thúc đẩy và tạo động lực cho những Cole, Lampard, Terry, Drogba… thi đấu tốt hơn.

Một bằng chứng nữa cho chuyện Di Matteo hiểu các học trò của mình là việc trước trận chung kết Champions League, ông bật cho họ xem một đoạn video ghi lại cảnh các người thân của mỗi cầu thủ Chelsea đưa ra những lời chúc tốt đẹp dành cho họ. Xen giữa còn là những đoạn về sự nghiệp thi đấu, thậm chí hình ảnh ngày còn thơ bé của các thành viên The Blues. Di Matteo đã biết cách truyền cảm hứng cho học trò và họ đáp lại ông bằng màn trình diễn không thể chê được trước Bayern. Đó không thể coi là may mắn.

Abramovich vẫn đang băn khoăn giữa 2 quyết định là chia tay hay kí HĐ chính thức với Di Matteo. Không ai biết nhà tài phiệt người Nga sẽ làm gì. Nhưng hãy nhớ lại trường hợp của Jupp Heynckes (HLV Bayern) và Real Madrid năm 1998. Real sa thải Heynckes dù ông giúp họ vô địch Champions League. Để rồi Los Blancos chẳng thể giành La Liga hay bảo vệ thành công ngôi số 1 châu Âu trong mùa sau đó.

Với những gì đã làm được, Di Matteo không xứng đáng bị giống như Heynckes, và Chelsea cũng không nên đi vào vết xe đổ của Real. Bởi vậy Abramovich, hãy để Di Matteo và Chelsea tiếp tục tạo ra số phận cho chính mình trong mùa tới.

Dư âm Man City (1-0) Man Utd: Chiến thắng kẻ hèn nhát


Ai là người chiến thắng? Hiển nhiên là những cầu thủ Man City, khi họ đã chơi trên chân hoàn toàn và sở hữu cơ hội chiến thắng trong cả chiến dịch chứ không riêng một trận đánh. Còn kẻ hèn nhát là ai
  • Câu hỏi thật dễ trả lời. Song với các CĐV Quỷ đỏ thì quả thật rất khó để chấp nhận. Sẽ chẳng mấy người công nhận rằng đội bóng của mình đã chơi bóng như những kẻ hèn nhát. Họ cũng ra sân đấy chứ, họ cũng lao vào đối phương đấy chứ. Nhưng rất tiếc, khí thế ấy nhạt nhòa quá, mà phần nổi mà người ta dễ nhận thấy nhất đó là: Man Utd thi đấu với thái độ hết sức tiêu cực.
Với lợi thế về mặt điểm số, Man Utd chủ trương làm hỏng trận đấu ngay từ những phút đầu tiên. Đội hình gồm 5 tiền vệ đã cho thấy rõ ý đồ chơi phòng ngự của Alex Ferguson. Song cái cách mà họ phòng ngự thì không đẹp mắt và hiệu quả chút nào. Dường như trong suốt cả trận đấu, các cầu thủ Man Utd chỉ biết cắt người ra để chạy theo bóng. Không hề có dấu ấn của lối chơi phòng ngự có tổ chức.
Dấu ấn của Sir Alex cũng tỏ ra vô cùng mờ nhạt. Trong bối cảnh hàng lang cánh trái liên tục bị vây hãm và có nguy cơ thủng bất cứ lúc nào, nhưng sự chỉ đạo từ băng ghế huấn luyện dường như không có. Một mình Evra gồng mình chống lại những đợt lên bóng liên tiếp của các cầu thủ vừa nhanh, vừa khéo. Người có trách nhiệm sát cánh với hậu vệ người Pháp ở vùng nóng này là Ryan Giggs lại chơi bóng quá hời hợt trong cả tranh cuớp lẫn triển khai tấn công.
Điều gì đến cũng phải đến. Sau những quả phạt góc dồn dập, có xuất phát điểm từ những lần vây hãm không ngừng nghỉ, Man City có bàn thắng dẫn trước như một lẽ hiển nhiên. Hiệp 2 hứa hẹn một cuộc lột xác của những vị khách giàu kinh nghiệm. Tuy nhiên, hình ảnh dúm dó của Quỷ đỏ vẫn không được cải thiện là bao. Hai con người chơi thất vọng nhất là Nani và Park Ji Sung được rút ra quá muộn. Đây lại là một sai lầm tiếp theo thuộc về HLV vĩ đại nhất nước Anh.
Máu ăn thua của Sir Alex chỉ được bộc lộ ở ngoài đường pitch, khi ông hướng những lời chỉ trích nặng nề về phía người đồng nghiệp Mancini. Nhưng điều mà các CĐV cần nhất ở ông, ở đội bóng của ông thì lại không hề thấy. Họ vẫn chơi một cách bế tắc, yếu đuối trước một Man City thực sự bản lĩnh. Từ đầu chí cuối, chưa một lúc nào người ta nhận thấy vẻ run sợ của các cầu thủ chủ nhà. Họ vẫn đường hoàng kiểm soát bóng, tấn công và dứt điểm trong bối cảnh mà sẽ có rất nhiều đội bóng co cụm để giữ gìn tỷ số. Man City hơn đối phương vì điều đó.
Chiến thắng này mang cực kỳ nhiều ý nghĩa. Nó sẽ giúp Man City tự định đoạt được số phận của mình trong cuộc đua đến chức vô địch năm nay, cũng giống như họ đã tự định đoạt được cuộc chơi với người hàng xóm yếu bóng vía. Hai đối thủ trước mắt là Newcastle và QPR được xem là nặng đô hơn Swansea và Sunderland của Man Utd rất nhiều. Song một khi đã biết trở lại từ cõi chết (san bằng cách biệt 8 điểm), và hạ gục đối thủ trực tiếp trên thế hoàn toàn áp đảo, Man City hoàn toàn xứng đáng nếu như tên tuổi họ được xướng lên trong lễ nhận cúp.
Người ta vẫn bảo kẻ về nhì luôn tạo cho mình được khát vọng lớn hơn. Man City đã nấp sau lưng người hàng xóm trong một thời gian quá dài. Với sự trợ giúp đắc lực của những thùng dầu Ả Rập, Man City đã biết thắp lên ngọn lửa quyết tâm và tham vọng. Cho dù danh hiệu chưa chính thức thuộc về đội bóng áo xanh, nhưng đến lúc này, có thể khẳng định rằng họ đã vượt qua đối phương về nhiều mặt. Trong đó, điển hình là tinh thần quả cảm khi bắt đầu cuộc chơi.

Monday, May 28, 2012

Tạm biệt Nesta và thế hệ Old Trafford 2003

Lịch sử calcio và Milan có lẽ sẽ thay đổi mãi mãi nếu không có ngày 31/8/2002 ấy, khi Milan gây bất ngờ cho tất cả bằng tuyên bố đã có trung vệ của Lazio vào ngày cuối cùng của thị trường chuyển nhượng.
Ở Milano, các milanista hoan hỉ. Ở Roma, người hâm mộ Lazio giận dữ điên cuồng và đòi “lấy đầu” chủ tịch Cragnotti. Trên toàn nước Ý, người ta phẫn nộ, bởi tin rằng Berlusconi đã bỏ ra 30 triệu euro không chỉ để làm cho Milan mạnh hơn tất cả, mà còn mua lấy thanh danh mình trong hoàn cảnh sa sút về hình ảnh chính trị. Ngay cả Rivera, huyền thoại của Milan, cũng tuyên bố, đấy là con số điên rồ làm tan nát thị trường chuyển nhượng nước Ý lúc đó đang có xu hướng quá nóng và FIGC cần phải ngăn chặn tham vọng của Berlusconi lại. Sự giận dữ là có thể hiểu được: một ngày trước khi thị trường đóng cửa, chính ông chủ của Milan đã tuyên bố “cái giá của Nesta quá đắt và Milan sẽ không mua anh”.

Nhưng lịch sử đã chứng minh, rằng cái tiếng “lừa dối” mà Berlusconi phải chịu ấy thực ra chẳng đáng là bao so với những gì mà người trung vệ trẻ và đẹp lãng mạn đúng kiểu Địa Trung Hải ấy đã làm được với Milan, cùng với một thế hệ mà Ancelotti đã xây nên và đã đi qua 10 năm lịch sử của Milan từ đó cho đến giờ. Danh sách ngày càng ít đi, sau sự ra đi dần dần theo tháng năm của các ngôi sao, từ Rui Costa cho đến Stam, Shevchenko, Kaka, Costacurta, Dida rồi Maldini, và mới hè 2011, là Pirlo, người đã 10 năm cùng phòng với Nesta ở Milanello và các chuyến thi đấu xa (người ta bảo, ngày mà Pirlo chuyển đồ khỏi Milanello, Nesta bần thần suốt một ngày).

Những người hùng khác vẫn còn chiến đấu, nhưng theo kiểu part-time vì què quặt. Ambrosini đeo băng đội trưởng nhưng ngồi ngoài sân nhiều hơn thi đấu. Gattuso trải qua một mùa bóng kì quặc. Seedorf cãi cọ với Allegri và bị thanh trừng, trong khi Inzaghi chỉ có một nguyện ước nhỏ nhoi duy nhất mà không thể thành hiện thực: đá trên 30 phút mỗi lần vào sân. Kaladze thì đang vật lộn chống xuống hạng ở Genoa và bất lực trong việc ngăn Genoa trở thành đội để lọt lưới nhiều nhất giải. Một thế hệ (trừ Kaka, lúc ấy chưa đến) đã đăng quang ở Old Trafford trong trận chung kết Champions League 2003 đã tan rã dần dần như thế, năm này qua năm khác, và các tifosi, vẫn nhớ nhung cái thủa Milan Ancelotti coi khinh các đối thủ trên đất châu Âu, tiếc nuối cái chất Milan hào hoa nhưng mạnh mẽ ngày đó, khi tiếp tục chứng kiến Nesta và tiếp đó Seedorf, Inzaghi, từng người một, ra đi trong cùng một ngày, ở San Siro, Chủ nhật này.

Với Allegri, Milan phải khác, và cuộc chuyển giao thế hệ phải diễn ra. Các milanista đừng trách ông và Milan điều gì. Những gì diễn ra là hoàn toàn logic. Cần phải xây dựng lại bộ khung của Milan từ những người mới, trẻ trung và khao khát hơn, cho một chu kì thắng lợi mới, giải thoát các milanista khỏi việc tiếp tục sống trong hoài niệm. Dù rằng, tất cả đều hiểu rằng vắng Nesta và những người như anh, calcio giờ ngày đang trở nên nghèo đi.

Tạm biệt và cám ơn vì tất cả (ngày Milan chia tay đội cận vệ già )

Đúng là Inzaghi là ông vua của đêm, người đi vào huyền thoại bằng cách sống trên lằn ranh mong manh của việt vị và không việt vị. Đúng là Nesta khi đá cặp với Maldini (và sau này, Silva) là hiện thân của cái đẹp trong phòng ngự. Đúng là Seedorf đã cùng Milan chiến thắng nhờ cái đầu và đôi chân anh. Đúng là Gattuso đã luôn gầm gừ và trở thành một phần linh hồn chiến đấu như quỷ dữ của đội bóng. Nhưng họ không phải là những người không có tuổi. Inzaghi đã 38 tuổi (299 trận, 125 bàn, từ 2001), Zambrotta cũng 35 (106 trận, 2 bàn, từ 2008), cả Nesta (325 trận, 10 bàn, từ 2002) và Seedorf (461 trận, 62 bàn, từ 2002) cũng đã 36 tuổi. Người trẻ nhất trong nhóm này là Gattuso cũng đã 34 (467 trận, 11 bàn, từ 1999). Tuổi tác không chờ họ nữa, và trong những năm qua, dù vẫn đóng góp kinh nghiệm và động lực của họ cho đội, thì bản thân họ cũng trở thành gánh nặng về lương bổng, về tuổi tác và ngăn cản một quá trình trẻ hóa. Milan đã chọn con đường là để họ ra đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể (dĩ nhiên, họ vẫn trách Milan). Milan cần phải thay máu. Họ đã và đang làm. Bấu víu vào quá khứ thành công có lẽ sẽ là một sai lầm. Hãy ủng hộ Milan trên con đường mà lẽ ra họ phải làm từ sau năm 2007 rồi mới phải. Với các ngôi sao, điều duy nhất có thể nói: Tạm biệt và cám ơn các anh vì tất cả. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên các anh.

Từng người một rời khỏi ngôi nhà Milan mà họ đã từng sống một cách hạnh phúc trong đó, để đến những chân trời mới, để lại phía sau những nhớ nhung sầu muộn và bao tiếc nuối cho những người đã yêu mến họ tận đáy lòng. Yêu như yêu anh em trong nhà, như người tình không phải trong giấc mộng, mà là ở đời thực, vì họ có thể nhìn thấy, cảm thấy và thậm chí chạm vào người những thần tượng rất đỗi đời thường và gần gụi biết bao. Chưa bao giờ các milanista chứng kiến một cuộc ra đi với số lượng lớn đến thế. Nesta, Gattuso, Seedorf, Inzaghi và Zambrotta cùng lúc, sau khi chứng kiến Pirlo từ giã vào hè 2011, hai năm sau ngày Maldini, Kaka và Ancelotti cùng rời bỏ San Siro. Một kỉ nguyên kéo dài 10 năm đã kết thúc, 10 năm tính từ ngày Ancelotti kéo Pirlo xuống chơi vị trí hiện tại để rồi từ đó sinh ra một Milan bất tử. Thật khó có thể tưởng tượng được một Milan không có họ, những người không phải là một phần của đội bóng mà là cả một đội bóng, những người anh hùng.

Khi trong các tifosi bắt đầu nghĩ đến việc từ mùa tới, sẽ không còn được thấy những người ấy từ đường hầm tiến ra San Siro cho mỗi trận đấu sân nhà nữa, thì cũng trái tim họ bắt đầu tràn ngập trong lòng nỗi hoài niệm. Họ thì thào với nhau: “Cậu có nhớ lần đầu của Nesta là thế nào không?”, hay “Bàn thắng đẹp tuyệt vời ấy của Seedorf được ghi ở trận….”, hoặc “Cậu còn nhớ gương mặt của Pippo lúc anh ghi bàn thắng trận gặp….?”. Hoài niệm, khi đã trở thành một hội chứng ngày càng trở nên nặng nề trong những năm tháng calcio không còn chói sáng như trước, đang khiến cho trong mắt của các milanista những hình ảnh đẹp đẽ của những lần đăng quang với các Scudetto, các Champions League và những chiến thắng lẫy lừng khác trong ngần ấy năm.

Ba cột mốc lớn đã gắn bó với họ và cả một thế hệ milanista, 2003, 2005 và 2007. 2003, bởi đó là sự bắt đầu của một hành trình chiến thắng, từ trận chung kết Champions League thắng lợi ở Old Trafford. 2005, bởi đó là một thất bại nặng nề đã đi vào lịch sử, trong cái năm mà bây giờ nhìn lại, tất cả phải thừa nhận đấy là thời điểm Milan mạnh nhất trong những năm tháng Ancelotti. 2007, bởi đó là thắng lợi mà trước đó không một ai trong các tifosi chờ đợi trong mùa bóng mà Milan chịu hậu quả nặng nề từ vụ Calciopoli, nhưng họ, những người hùng, thì tin tưởng, và chiến đấu đến cùng, cho đến khi đánh bại Liverpool ở Athens, và sau nữa, hạ Boca ở trận chung kết World Cup cho các CLB (Nesta thậm chí còn ghi 1 bàn ở đó).

Ngày giã từ sân cỏ, Maldini bảo rằng, kỉ nguyên ấy được xây dựng trên nền của “tinh thần đồng đội” hơn là tài năng của các cá nhân xuất chúng. Họ, cùng với những người hùng còn lại, đã làm nên Milan để hàng triệu người mến yêu. Hôm nay, San Siro sẽ reo vang tên họ. Sẽ có những tifosi khóc. Sẽ có những băng rôn phấp phới trên khán đài để tôn vinh họ như những bậc thánh. Người ta yêu họ hết mực và tiếc nuối họ ra đi một phần cũng vì đã nhìn thấy những gì phía trước rất mờ mịt. Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác mất phương hướng này. Bây giờ, khi San Siro đã vắng bóng tất cả (còn lại Ambrosini lẻ loi), họ biết bấu víu vào ai để cùng Milan quay lại vinh quang. Ibra, người chưa từng biết đến những cuộc ăn mừng điên rồ theo cách của SuperPippo?

Sunday, May 27, 2012

ĐẠI LÝ NETELLER & MONEYBOOKERS TẠI VIỆT NAM

ĐỂ PHỤC VỤ CHO KHÁC HÀNG CÓ NHU CẦU SỬ DỤNG TÀI KHOẢN NETELLER và MONEYBOOKERS TẠI VIỆT NAM NHƯNG KHÔNG THỂ GỬI TIỀN USD VÀO ACCOUNT NETELLER HOẶC MONEYBOOKERS TỪ NGÂN HÀNG ĐỊA PHƯƠNG. ĐẠI LÝ NETELLER & MONEYBOOKERS TẠI VIỆT NAM CỦA CHÚNG TÔI SẼ CHUYỂN KHOẢN USD CHO QUÝ KHÁCH CÓ NHU CẦU.

 ĐẠI LÝ NETELLER & MONEYBOOKERS TẠI VIỆT NAM SẼ TÍNH TỈ GIÁ USD THEO TỈ GIÁ CỦA NHÀ CÁI M88, ĐÓ LÀ 1USD = 22.000VNĐ. 

CÁCH LÀM NHƯ SAU : BẠN CHUYỂN KHOẢN VÀO TÀI KHOẢN VIETCOMBANK CỦA ĐẠI LÝ  TÊN 
NGUYỄN DUY ANH , SỐ TK : 0721005091412.
điện thoại : 0934779307
email : nhi240189@gmail.com ĐỂ THÔNG BÁO ĐÃ CHUYỄN KHOẢN THÀNH CÔNG.

SAU 10 PHÚT ĐẠI LÝ SẼ CHUYỄN TIỀN VÀO ACCOUNT NETELLER HOẶC MONEYBOOKERS CHO BẠN . NẾU CÓ THẮC MẮC GÌ XIN EMAIL CHO ĐẠI LÝ : nhi240189@GMAIL.COM 


ĐĂNG KÝ 1 ACCOUNT MONEYBOOKERS

NETELLER - Play safe

Monday, May 21, 2012

Chính Di Matteo và Chelsea đã tự tạo ra số phận



Nhiều người nói chức vô địch Champions League mùa này của Chelsea là một nụ hôn của số phận. Định mệnh đã an bài để The Blues thắng Bayern. Nhưng số phận là do con người tự tạo ra. Roberto Di Matteo và Chelsea cũng tự tạo ra số phận cho riêng mình.


Ngay cả một người sống rất thực tế như Gary Neville cũng nói rằng việc Chelsea vượt qua Bayern dường như đã được Chúa sắp đặt từ trước. Vậy còn Bayern thì sao? Nếu gã khổng lồ của nước Đức không thể vô địch trên chính sân nhà của mình thì số phận sắp xếp họ vô địch ở đâu?

Phải chăng tại Allianz Arena, 2 định mệnh đã gặp nhau và định mệnh của Chelsea mạnh hơn? Điều đó sẽ khiến Di Matteo trở thành gì? Một thiên thần biết nói chuyện với Chúa để ngài đứng về phía Chelsea? Nếu thế thì Di Matteo đã nhờ đấng toàn năng can thiệp để Roman Abramovich kí HĐ chính thức với ông thay vì tiếp tục nín thở chờ đợi.

Sự thật là Di Matteo không hề may mắn ở Munich. Chiến lược gia người Italia đã rất thông minh, dũng cảm và biết cách tổ chức để các cầu thủ Chelsea - những người chơi tốt hơn hẳn kể từ khi ông lên thay Andre Villas-Boas, có một thế trận hợp lí trước Bayern.

Cứu được một quả penalty không thể coi là may mắn khi Petr Cech đã nghiên cứu băng hình các tình huống sút penalty của dàn sao Bayern kể từ năm 2007 trở lại đây. Cũng đừng nói Di Matteo đã may mắn khi lên ngôi tại Champions League dù 1 năm trước bị… West Brom sa thải. Quá khứ không thành vấn đề, một khi Di Matteo đã chứng tỏ được tài năng và sự táo bạo của mình bằng việc cho Ryan Bertrand - một cầu thủ mới 22 tuổi và chưa từng chơi một trận Champions League nào - đá chính.

Chelsea đã bỏ 16 triệu bảng để mua John Obi Mikel, trong đó có 12 triệu nhằm đền bù cho Man Utd, do trước đó tiền vệ người Nigeria đã kí HĐ với M.U, và không ai hiểu tại sao The Blues làm điều đó. Nhưng dưới thời Di Matteo, Mikel tỏa sáng rực rỡ. Đảm nhiệm vai trò tiền vệ đánh chặn, Mikel có thể nói là cầu thủ chơi tốt nhất bên phía Chelsea trước Bayern với những pha xử lí nhanh nhẹn, hợp lí.

Di Matteo đã biến Mikel thành một Claude Makelele thứ 2, giống như cách ông giúp Gary Cahill mang dáng dấp của John Terry thời trẻ, và làm David Luiz trở thành một trung vệ chơi kỉ luật, đơn giản, thay vì quá màu mè và ham rê dắt ngay cả bên phần sân của đội mình như trước đây.

Rõ ràng chẳng có sự sắp đặt từ trước nào của Chúa. Đơn giản là Di Matteo đã tự tạo ra số phận của mình và Chelsea là trở thành người chiến thắng bằng những thay đổi dù nhỏ nhưng quan trọng so với thời Andre Villas-Boas. Nếu Di Matteo không đủ thông minh và sự hiểu biết để đưa Chelsea trở lại thành một khối đoàn kết, ông chắc chắn không thể đoạt chiếc Cúp FA và Champions League.

Xét về tài năng, Di Matteo có thể không bằng Villas-Boas. Song Di Matteo hơn người đồng nghiệp ở chỗ ông quá hiểu tâm lí những ngôi sao tại Stamford Bridge, bởi chính Di Matteo cũng từng là một trong số họ. Nhờ vậy, nhà cầm quân sinh năm 1970 biết cách thúc đẩy và tạo động lực cho những Cole, Lampard, Terry, Drogba… thi đấu tốt hơn.

Một bằng chứng nữa cho chuyện Di Matteo hiểu các học trò của mình là việc trước trận chung kết Champions League, ông bật cho họ xem một đoạn video ghi lại cảnh các người thân của mỗi cầu thủ Chelsea đưa ra những lời chúc tốt đẹp dành cho họ. Xen giữa còn là những đoạn về sự nghiệp thi đấu, thậm chí hình ảnh ngày còn thơ bé của các thành viên The Blues. Di Matteo đã biết cách truyền cảm hứng cho học trò và họ đáp lại ông bằng màn trình diễn không thể chê được trước Bayern. Đó không thể coi là may mắn.

Abramovich vẫn đang băn khoăn giữa 2 quyết định là chia tay hay kí HĐ chính thức với Di Matteo. Không ai biết nhà tài phiệt người Nga sẽ làm gì. Nhưng hãy nhớ lại trường hợp của Jupp Heynckes (HLV Bayern) và Real Madrid năm 1998. Real sa thải Heynckes dù ông giúp họ vô địch Champions League. Để rồi Los Blancos chẳng thể giành La Liga hay bảo vệ thành công ngôi số 1 châu Âu trong mùa sau đó.

Với những gì đã làm được, Di Matteo không xứng đáng bị giống như Heynckes, và Chelsea cũng không nên đi vào vết xe đổ của Real. Bởi vậy Abramovich, hãy để Di Matteo và Chelsea tiếp tục tạo ra số phận cho chính mình trong mùa tới.

Tuesday, May 1, 2012

Dư âm Man City (1-0) Man Utd: Chiến thắng kẻ hèn nhát


Ai là người chiến thắng? Hiển nhiên là những cầu thủ Man City, khi họ đã chơi trên chân hoàn toàn và sở hữu cơ hội chiến thắng trong cả chiến dịch chứ không riêng một trận đánh. Còn kẻ hèn nhát là ai
  • Câu hỏi thật dễ trả lời. Song với các CĐV Quỷ đỏ thì quả thật rất khó để chấp nhận. Sẽ chẳng mấy người công nhận rằng đội bóng của mình đã chơi bóng như những kẻ hèn nhát. Họ cũng ra sân đấy chứ, họ cũng lao vào đối phương đấy chứ. Nhưng rất tiếc, khí thế ấy nhạt nhòa quá, mà phần nổi mà người ta dễ nhận thấy nhất đó là: Man Utd thi đấu với thái độ hết sức tiêu cực.
Với lợi thế về mặt điểm số, Man Utd chủ trương làm hỏng trận đấu ngay từ những phút đầu tiên. Đội hình gồm 5 tiền vệ đã cho thấy rõ ý đồ chơi phòng ngự của Alex Ferguson. Song cái cách mà họ phòng ngự thì không đẹp mắt và hiệu quả chút nào. Dường như trong suốt cả trận đấu, các cầu thủ Man Utd chỉ biết cắt người ra để chạy theo bóng. Không hề có dấu ấn của lối chơi phòng ngự có tổ chức.
Dấu ấn của Sir Alex cũng tỏ ra vô cùng mờ nhạt. Trong bối cảnh hàng lang cánh trái liên tục bị vây hãm và có nguy cơ thủng bất cứ lúc nào, nhưng sự chỉ đạo từ băng ghế huấn luyện dường như không có. Một mình Evra gồng mình chống lại những đợt lên bóng liên tiếp của các cầu thủ vừa nhanh, vừa khéo. Người có trách nhiệm sát cánh với hậu vệ người Pháp ở vùng nóng này là Ryan Giggs lại chơi bóng quá hời hợt trong cả tranh cuớp lẫn triển khai tấn công.
Điều gì đến cũng phải đến. Sau những quả phạt góc dồn dập, có xuất phát điểm từ những lần vây hãm không ngừng nghỉ, Man City có bàn thắng dẫn trước như một lẽ hiển nhiên. Hiệp 2 hứa hẹn một cuộc lột xác của những vị khách giàu kinh nghiệm. Tuy nhiên, hình ảnh dúm dó của Quỷ đỏ vẫn không được cải thiện là bao. Hai con người chơi thất vọng nhất là Nani và Park Ji Sung được rút ra quá muộn. Đây lại là một sai lầm tiếp theo thuộc về HLV vĩ đại nhất nước Anh.
Máu ăn thua của Sir Alex chỉ được bộc lộ ở ngoài đường pitch, khi ông hướng những lời chỉ trích nặng nề về phía người đồng nghiệp Mancini. Nhưng điều mà các CĐV cần nhất ở ông, ở đội bóng của ông thì lại không hề thấy. Họ vẫn chơi một cách bế tắc, yếu đuối trước một Man City thực sự bản lĩnh. Từ đầu chí cuối, chưa một lúc nào người ta nhận thấy vẻ run sợ của các cầu thủ chủ nhà. Họ vẫn đường hoàng kiểm soát bóng, tấn công và dứt điểm trong bối cảnh mà sẽ có rất nhiều đội bóng co cụm để giữ gìn tỷ số. Man City hơn đối phương vì điều đó.
Chiến thắng này mang cực kỳ nhiều ý nghĩa. Nó sẽ giúp Man City tự định đoạt được số phận của mình trong cuộc đua đến chức vô địch năm nay, cũng giống như họ đã tự định đoạt được cuộc chơi với người hàng xóm yếu bóng vía. Hai đối thủ trước mắt là Newcastle và QPR được xem là nặng đô hơn Swansea và Sunderland của Man Utd rất nhiều. Song một khi đã biết trở lại từ cõi chết (san bằng cách biệt 8 điểm), và hạ gục đối thủ trực tiếp trên thế hoàn toàn áp đảo, Man City hoàn toàn xứng đáng nếu như tên tuổi họ được xướng lên trong lễ nhận cúp.
Người ta vẫn bảo kẻ về nhì luôn tạo cho mình được khát vọng lớn hơn. Man City đã nấp sau lưng người hàng xóm trong một thời gian quá dài. Với sự trợ giúp đắc lực của những thùng dầu Ả Rập, Man City đã biết thắp lên ngọn lửa quyết tâm và tham vọng. Cho dù danh hiệu chưa chính thức thuộc về đội bóng áo xanh, nhưng đến lúc này, có thể khẳng định rằng họ đã vượt qua đối phương về nhiều mặt. Trong đó, điển hình là tinh thần quả cảm khi bắt đầu cuộc chơi.