Atletico, đội bóng bị nguyền rủa

Bạn hãy tưởng tượng ra cảnh một người leo núi. Anh ta vượt qua mọi trở ngại gian lao nhất, nhưng vừa lên đến đỉnh núi thì bị một người xô ngã xuống. Anh ta chờ hai năm để trở lại đỉnh núi ấy và... bị đạp xuống tiếp. Phải chăng định mệnh đã nguyền rủa Atletico ở Champions League?



Nếu nói về thua nhiều  ở chung kết Cúp C1/Champions League, Atletico cũng chỉ ngang với... Real Madrid, tức là 3 lần. Họ vẫn còn kém những AC Milan (thua chung kết 4 lần), Benfica và Bayern Munich (5), Juventus (6). Nhưng vấn đề là những đội bóng vừa nêu đều đã vô địch Champions League ít nhất hai lần, còn Atletico vẫn đang miệt mài tìm kiếm danh hiệu, còn danh hiệu thì vẫn lảng tránh họ. 

Atletico không chỉ thua 3 trận chung kết, họ còn thua theo cách tức tưởi nhất. Chung kết 1974, họ dẫn trước Bayern đến tận phút chót, trước khi cú sút xa hú họa của hậu vệ Hans-Georg Schwarzenbeck buộc trận chung kết phải đá lại (và Atletico gục ngã 0-4). Cách đây hai năm, họ chỉ cần vượt qua tình huống phạt góc cuối trận là vô địch, nhưng rốt cục bị Sergio Ramos gỡ hòa rồi thua 1-4 trong hiệp phụ. Đêm qua, họ gục ngã theo cái cách đau đớn nhất: trên chấm luân lưu. Định mệnh quả là biết cách hành hạ các CĐV Atletico. Nó buộc họ phải hồi hộp, nín thở, nó đưa họ lên tột cùng của hy vọng rồi dìm họ xuống tận cùng của khổ đau. 3 trận chung kết, hai lần họ cách ngôi vô địch vài giây, một lần họ cách nó vài... centimet (cú phạt đền chạm xà của Antoine Griezmann và pha luân lưu bật cột của Juanfran).

Lịch sử bất công ở chỗ nó chỉ vinh danh những người chiến thắng. Có bao nhiêu người còn nhớ Valencia chơi phòng ngự phản công tuyệt diệu thế nào những năm đầu thập niên 2000? Rồi mấy năm sau đây, còn ai nhớ những ngày tháng kiêu hùng của Atletico? Hay người ta chỉ nhớ họ là kẻ thất bại, một kẻ thất bại vĩ đại đến đâu thì cũng là... thất bại.


“Tôi chẳng tin vào cái gọi là công lý, Atletico đã thua vì đối thủ hay hơn,” Diego Simeone nói. Rất đàn ông, rất mã thượng. Nhưng Simeone, hay chính Atletico, còn thiếu một chút sức rướn để vượt qua ngưỡng cửa thiên đường, thế nên họ cứ từ cái ngưỡng ấy mà rơi xuống đất. Atletico đánh bại Real liên tục dưới thời Simeone, nhưng ba lần chạm trán Real ở Champions League, hai lần ở chung kết và một lần ở tứ kết, Atletico thua sạch.

Và cho dù những trận thua ấy đều cực kỳ sít sao thì rõ ràng là họ vẫn còn thiếu một chút lạnh lùng, tỉnh táo để có thể vượt qua “ông vua của Champions League”. Khi bước vào loạt sút luân lưu, Real biết là có thất bại thì họ vẫn có trong phòng truyền thống 10 chiếc cúp, họ còn nhiều cơ hội để làm lại. Với Atletico, một lần vào chung kết là một chặng leo núi gian nan, thất bại thì ngày chạm tay vào danh hiệu vô địch đầu tiên lại càng mờ mịt. Và họ đã thua vì phải gánh thêm sức nặng lịch sử ấy trên vai.

Atletico đã chơi hay ở chung kết, Simeone thậm chí còn thay người cực hay khi sự xuất hiện của Yannick Carrasco làm thay đổi toàn cục. Nhưng rốt cuộc, sự xuất sắc vẫn là chưa đủ để giúp Atletico làm nên lịch sử. Nếu trong trận chung kết là bất kỳ đối thủ nào khác ngoài Real, có thể Atletico đã vô địch. Nếu trọng tài bắt việt vị Ramos hay Griezmann không bị tâm lý trong quả sút penalty, lịch sử đã sang trang. Nhưng một lần nữa, không bao giờ có chỗ cho chữ “nếu”.

“Real sẽ trở về với chiếc cúp, còn chúng tôi trở về Madrid cùng với một vết thương”, Simeone nói. Và đấy là một vết thương đã cũ, được Real khơi lại khi nó còn chưa kịp liền da. Hai năm trước, thủ quân Gabi đã nói với các đồng đội là hãy cũng quên lấy thất bại đấy và Atletico sẽ trở lại trong một trận chung kết khác. Nếu họ làm được điều đó, đấy sẽ là hành trình phi thường của một tập thể phi thường. Nhưng lần này, chính Gabi cũng chẳng còn biết nói gì ngoài câu: “Bóng đá là như thế. Nó rất đẹp, nhưng cũng độc ác vô cùng”.

Nhìn hành trình vào chung kết của Atletico, nhà làm phim người Tây Ban Nha Luis Bunuel đã nói: “Chúng tôi chả là gì cả” để nói về mức độ kịch tính của các trận đấu mà Atletico đã vượt qua mùa này. Nhưng rốt cục, bộ phim tuyệt diệu ấy đã có một cái kết quá buồn.


No comments:

Post a Comment

Tuesday, May 31, 2016

Atletico, đội bóng bị nguyền rủa

Bạn hãy tưởng tượng ra cảnh một người leo núi. Anh ta vượt qua mọi trở ngại gian lao nhất, nhưng vừa lên đến đỉnh núi thì bị một người xô ngã xuống. Anh ta chờ hai năm để trở lại đỉnh núi ấy và... bị đạp xuống tiếp. Phải chăng định mệnh đã nguyền rủa Atletico ở Champions League?



Nếu nói về thua nhiều  ở chung kết Cúp C1/Champions League, Atletico cũng chỉ ngang với... Real Madrid, tức là 3 lần. Họ vẫn còn kém những AC Milan (thua chung kết 4 lần), Benfica và Bayern Munich (5), Juventus (6). Nhưng vấn đề là những đội bóng vừa nêu đều đã vô địch Champions League ít nhất hai lần, còn Atletico vẫn đang miệt mài tìm kiếm danh hiệu, còn danh hiệu thì vẫn lảng tránh họ. 

Atletico không chỉ thua 3 trận chung kết, họ còn thua theo cách tức tưởi nhất. Chung kết 1974, họ dẫn trước Bayern đến tận phút chót, trước khi cú sút xa hú họa của hậu vệ Hans-Georg Schwarzenbeck buộc trận chung kết phải đá lại (và Atletico gục ngã 0-4). Cách đây hai năm, họ chỉ cần vượt qua tình huống phạt góc cuối trận là vô địch, nhưng rốt cục bị Sergio Ramos gỡ hòa rồi thua 1-4 trong hiệp phụ. Đêm qua, họ gục ngã theo cái cách đau đớn nhất: trên chấm luân lưu. Định mệnh quả là biết cách hành hạ các CĐV Atletico. Nó buộc họ phải hồi hộp, nín thở, nó đưa họ lên tột cùng của hy vọng rồi dìm họ xuống tận cùng của khổ đau. 3 trận chung kết, hai lần họ cách ngôi vô địch vài giây, một lần họ cách nó vài... centimet (cú phạt đền chạm xà của Antoine Griezmann và pha luân lưu bật cột của Juanfran).

Lịch sử bất công ở chỗ nó chỉ vinh danh những người chiến thắng. Có bao nhiêu người còn nhớ Valencia chơi phòng ngự phản công tuyệt diệu thế nào những năm đầu thập niên 2000? Rồi mấy năm sau đây, còn ai nhớ những ngày tháng kiêu hùng của Atletico? Hay người ta chỉ nhớ họ là kẻ thất bại, một kẻ thất bại vĩ đại đến đâu thì cũng là... thất bại.


“Tôi chẳng tin vào cái gọi là công lý, Atletico đã thua vì đối thủ hay hơn,” Diego Simeone nói. Rất đàn ông, rất mã thượng. Nhưng Simeone, hay chính Atletico, còn thiếu một chút sức rướn để vượt qua ngưỡng cửa thiên đường, thế nên họ cứ từ cái ngưỡng ấy mà rơi xuống đất. Atletico đánh bại Real liên tục dưới thời Simeone, nhưng ba lần chạm trán Real ở Champions League, hai lần ở chung kết và một lần ở tứ kết, Atletico thua sạch.

Và cho dù những trận thua ấy đều cực kỳ sít sao thì rõ ràng là họ vẫn còn thiếu một chút lạnh lùng, tỉnh táo để có thể vượt qua “ông vua của Champions League”. Khi bước vào loạt sút luân lưu, Real biết là có thất bại thì họ vẫn có trong phòng truyền thống 10 chiếc cúp, họ còn nhiều cơ hội để làm lại. Với Atletico, một lần vào chung kết là một chặng leo núi gian nan, thất bại thì ngày chạm tay vào danh hiệu vô địch đầu tiên lại càng mờ mịt. Và họ đã thua vì phải gánh thêm sức nặng lịch sử ấy trên vai.

Atletico đã chơi hay ở chung kết, Simeone thậm chí còn thay người cực hay khi sự xuất hiện của Yannick Carrasco làm thay đổi toàn cục. Nhưng rốt cuộc, sự xuất sắc vẫn là chưa đủ để giúp Atletico làm nên lịch sử. Nếu trong trận chung kết là bất kỳ đối thủ nào khác ngoài Real, có thể Atletico đã vô địch. Nếu trọng tài bắt việt vị Ramos hay Griezmann không bị tâm lý trong quả sút penalty, lịch sử đã sang trang. Nhưng một lần nữa, không bao giờ có chỗ cho chữ “nếu”.

“Real sẽ trở về với chiếc cúp, còn chúng tôi trở về Madrid cùng với một vết thương”, Simeone nói. Và đấy là một vết thương đã cũ, được Real khơi lại khi nó còn chưa kịp liền da. Hai năm trước, thủ quân Gabi đã nói với các đồng đội là hãy cũng quên lấy thất bại đấy và Atletico sẽ trở lại trong một trận chung kết khác. Nếu họ làm được điều đó, đấy sẽ là hành trình phi thường của một tập thể phi thường. Nhưng lần này, chính Gabi cũng chẳng còn biết nói gì ngoài câu: “Bóng đá là như thế. Nó rất đẹp, nhưng cũng độc ác vô cùng”.

Nhìn hành trình vào chung kết của Atletico, nhà làm phim người Tây Ban Nha Luis Bunuel đã nói: “Chúng tôi chả là gì cả” để nói về mức độ kịch tính của các trận đấu mà Atletico đã vượt qua mùa này. Nhưng rốt cục, bộ phim tuyệt diệu ấy đã có một cái kết quá buồn.


No comments:

Post a Comment