Ngày xưa, người ta chỉ có thể pressing trong một khoảng thời gian
nhất định, hoặc ở vài khu vực nhất định, chứ không thể pressing trên
khắp mặt sân, suốt 90 phút. Bây giờ đã khác. Tiến bộ cả về khoa học kỹ
thuật lẫn phương pháp huấn luyện giúp các cầu thủ to, khỏe bây giờ có
thể dùng sức suốt 90 phút, chơi với tốc độ mà thế hệ của Michel Platini
hoặc Diego Maradona không thể tưởng tượng. Tottenham thắng Man City bằng
con đường ấy, rồi soạn lại bổn cũ để thắng Chelsea.
Nhưng,
sức người rút cuộc thì vẫn có hạn. Không thể trận nào Tottenham cũng
chạy được như thế, pressing được như thế. Sắp tới, sẽ lại có một chuỗi
trận mà Tottenham mờ nhạt vì “hết pin”, như hậu quả đã thấy sau trận
thắng Man City? Có hay không, đấy là việc của Mauricio Pochettino, không
phải của Antonio Conte. Còn đến 10 ngày trước khi diễn ra vòng đấu kế
tiếp. Rất có thể, đấy là một vấn đề 50-50 mà Pochettino không dễ quyết
định trước cuộc đại chiến với Chelsea. Giả sử Tottenham quyết chơi “tất
tay”, hậu quả (nếu có) sẽ là cái lợi cho những đội khác. Chelsea của
Conte thì lại thiệt thòi khi phải đối mặt với một đối thủ quyết dốc hết
sức bình sinh!
Công bằng mà nói, thua một
Tottenham đã vận đủ “10 thành công lực” chẳng phải là nỗi thất vọng quá
lớn đối với Chelsea. Trong bóng đá, không phải khi nào bạn cũng gặp
những đối thủ như vậy. Vấn đề của Conte là ở chỗ: tuy Pochettino là
người chủ động chọn lựa (quyết chiến và chấp nhận trả giá hay không),
nhưng lẽ ra Conte đã có thể gây ảnh hưởng đến chọn lựa của đối phương.
Conte nói gì trước cuộc đại chiến? Ông thừa nhận Tottenham là đối
thủ đáng gờm nhất của Chelsea - không chỉ ở thời điểm cụ thể trước trận,
mà ở cả Premier League
mùa này. Ông chỉ ra những chỗ xuất sắc của đối phương, ví dụ khả năng
chơi pressing. Ông nói rõ cả chỗ tương phản trong cách chơi của đôi bên.
Tóm lại, theo những gì Conte đã nói trước khi bóng lăn, thì sẽ chẳng có
gì lạ nếu Tottenham thắng Chelsea. Và ông nói rất có lý - thế mới...
đau!
Hồi Chelsea thắng như chẻ tre trong mùa
đầu tiên do HLV Jose Mourinho dẫn dắt, họ làm cho các đối thủ phải chỉ
trích lẫn nhau về tinh thần thi đấu! Trên sân nhà, các đội yếu như
Fulham hoặc West Brom dùng luôn... đội hình dự bị để đón tiếp một
Chelsea bất khả chiến bại. Tránh voi không xấu mặt nào. Khi gặp đối thủ
cạnh tranh trực tiếp trong cuộc chiến trụ hạng, các đội ấy sẽ lại bung
sức quyết đấu với nhau! Cuối cùng, đội bóng của Mourinho vô địch với chỉ
15 bàn thua trong suốt mùa giải (bằng đúng số bàn thua của Chelsea đến
hết vòng 20 Premier League mùa này)!
Đấy là
“binh bất yếm trá”. Người ta ghét cái bộ mặt khinh khỉnh của Mourinho
cùng những câu nói “kẻ cả”, làm toát lên thái độ của một kẻ kiêu ngạo.
Kỳ thực, ông cố tình làm vậy, cố “khoe khoang” sức mạnh Chelsea đến một
mức độ có thể làm nản lòng các đối thủ yếu. Ai mà chẳng biết, điều gì
cũng có thể xảy ra trong môn bóng đá! Muốn bảo đảm lấy trọn 3 điểm trước
các đối thủ mà ai cũng cho là yếu hơn, Mourinho cố tình bóp nghẹt hy
vọng gây bất ngờ của họ từ trước khi bóng lăn, cố làm cho họ thấy rằng:
thà dành sức cho các trận đấu quan trọng còn hơn phiêu lưu cầu may trước
Chelsea của Mourinho!
Tất nhiên, Tottenham
không phải là “kèo dưới”. Nhưng cái cách mà Conte cố tỏ ra tôn trọng đối
phương rút cuộc lại có tác dụng ngược. Tottenham quyết bung hết sức bởi
họ tin chắc rằng có thể hạ gục Chelsea. Mọi chuyện có thể sẽ khác nếu
Pochettino chủ hòa. Conte đã không dẫn dắt được đối thủ vào suy nghĩ ấy!
No comments:
Post a Comment