Giới hạn của giấc mơ Lazio

Như một câu chuyện cổ tích
Việc Napoli bị trừ 2 điểm sẽ còn để lại nhiều tranh cãi về sau, nhưng hiệu ứng nó mang lại thì đã có tác dụng tức thì: Lazio leo lên nhì bảng mà không tốn một giọt mồ hôi.
Vậy thành công của "Biancocelesti" là nhờ vào may mắn? Không hề. Một đội bóng sở hữu bộ sưu tập bại quân gồm Milan, Roma, Inter trong cả lượt đi, chơi sân nhà tuyệt hay (thắng 6/9 trận, hòa 2), hòa một đội Juve vượt trội hơn tất cả phần còn lại của Serie A ngay ở Juventus Stadium, thì không thể thành công mà chỉ nhờ may mắn. Số phận bi thảm của Napoli sau phán quyết của FIGC, có chăng, chỉ giống như một món quà nhỏ dành tặng Lazio theo cách hơi tàn nhẫn với "người tặng", như bóng đá vốn thế.
Thống kê cho thấy, đội bóng của ông Petkovic giành 36 điểm sau 18 vòng, bằng đúng số điểm họ giành được cùng kì mùa 1999/00 dưới thời Sven-Goran Eriksson, mùa bóng họ giành Scudetto (Serie A khi đó chỉ có 17 đội). Năm đó, sau 18 vòng, Lazio cũng đứng sau Juve như bây giờ. 13 năm trước, họ ghi nhiều bàn hơn 7 bàn so với hiện tại, (33 so với 26), thủng lưới ít hơn 2 bàn (16-18) và khoảng cách điểm với Juve sít sao hơn mùa này 5 điểm (3-8). Nhưng nếu đội hình của ông Petkovic cũng có Nesta, Marcelo Salas, Sinisa Mihajlovic,…như "dream team" năm 1999 của Eriksson, ai dám nói họ sẽ không thể bắt kịp quá khứ của chính mình?
Một huấn luyện viên vô danh từ khi khởi nghiệp, giỏi làm từ thiện hơn hò hét cầu thủ và cầm sa bàn như Vladimir Petkovic đang sánh ngang những gì Eriksson huyền thoại từng làm được. Một đội bóng thu chi bằng nhau trong năm 2012, sở hữu đội hình già cỗi thứ hai giải đấu (tuổi trung bình 28,8, kém mỗi Chievo), đang làm được những gì mà một đội Lazio siêu sao 12 năm trước đã từng. Đó chẳng phải một câu chuyện cổ tích hay sao?
Nhưng Scudetto không "rẻ" thế
Trong một cuộc đua đường trường, sự ổn định là điều mà tất cả ứng viên có tham vọng vô địch bắt buộc phải có. Sự ổn định đến từ đẳng cấp và chiều sâu đội ngũ.
Trận thua tồi tệ nhất của Lazio dưới thời ông Petkovic tính đến lúc này là thất bại với tỉ số 0-4 trên sân của Catania. Hôm đó, họ vắng Klose vì chấn thương và không tài nào tấn công nổi. Ba ngày sau trận đấu đó, đội bóng của ông Petkovic sẽ phải gặp Panathinaikos ở Europa League, và họ không tài nào tập trung được mà thi đấu. Không phải ngẫu nhiên mà phong độ của Lazio trong 4 trận gần nhất lại cao đến thế (bất bại). Vì thời điểm đó, Europa League đi hết vòng bảng, và Lazio không phải "phân thân".
Một đội bóng cạnh tranh Scudetto thì phải như Juve: đã không gục ngã dù chịu sức ép rất lớn từ sau trận hòa Nordsjaelland trên khách, nhưng rồi vẫn lỳ lợm vượt qua.
Lazio có một hàng thủ tuyệt vời đã giữ sạch lưới 8/18 trận đã qua (chỉ kém Juve 9/18 trận), một đội ngũ giàu ý chí chiến đấu đã chiến thắng 54% số lượng các pha tranh chấp tay đôi, nhưng họ không có chiều sâu đội ngũ. Không thể giành Scudetto mà chỉ có đúng 1 tiền đạo biết ghi bàn (Klose, 10 bàn). Juve không có một chân sút tầm cỡ Klose, nhưng bù lại, các cá nhân khác của đội bóng này thay nhau lập công (đã có 12 cầu thủ ghi bàn). Lazio mới có 8 cầu thủ ghi bàn.
Không ai có thể tưởng tượng được rằng, sau 13 năm, cũng với một HLV nước ngoài, lương thấp hơn, ít được biết đến hơn, Lazio lại vẫn làm được những điều thần kì như hiện tại. Petkovic đang đi theo đúng con đường của Eriksson đã đi. Nhưng những câu chuyện cổ tích cũng có giới hạn của nó. Scudetto ở vòng cuối cùng sau chiến thắng Reggina năm 2000 không phải lúc nào cũng có thể xảy ra. Ở calcio, biết mơ mộng thôi là chưa đủ. Scudetto có "giá" cao hơn những gì mà Lotito đã trả.
Đỗ Hiếu


--

No comments:

Post a Comment

Friday, December 28, 2012

Giới hạn của giấc mơ Lazio

Như một câu chuyện cổ tích
Việc Napoli bị trừ 2 điểm sẽ còn để lại nhiều tranh cãi về sau, nhưng hiệu ứng nó mang lại thì đã có tác dụng tức thì: Lazio leo lên nhì bảng mà không tốn một giọt mồ hôi.
Vậy thành công của "Biancocelesti" là nhờ vào may mắn? Không hề. Một đội bóng sở hữu bộ sưu tập bại quân gồm Milan, Roma, Inter trong cả lượt đi, chơi sân nhà tuyệt hay (thắng 6/9 trận, hòa 2), hòa một đội Juve vượt trội hơn tất cả phần còn lại của Serie A ngay ở Juventus Stadium, thì không thể thành công mà chỉ nhờ may mắn. Số phận bi thảm của Napoli sau phán quyết của FIGC, có chăng, chỉ giống như một món quà nhỏ dành tặng Lazio theo cách hơi tàn nhẫn với "người tặng", như bóng đá vốn thế.
Thống kê cho thấy, đội bóng của ông Petkovic giành 36 điểm sau 18 vòng, bằng đúng số điểm họ giành được cùng kì mùa 1999/00 dưới thời Sven-Goran Eriksson, mùa bóng họ giành Scudetto (Serie A khi đó chỉ có 17 đội). Năm đó, sau 18 vòng, Lazio cũng đứng sau Juve như bây giờ. 13 năm trước, họ ghi nhiều bàn hơn 7 bàn so với hiện tại, (33 so với 26), thủng lưới ít hơn 2 bàn (16-18) và khoảng cách điểm với Juve sít sao hơn mùa này 5 điểm (3-8). Nhưng nếu đội hình của ông Petkovic cũng có Nesta, Marcelo Salas, Sinisa Mihajlovic,…như "dream team" năm 1999 của Eriksson, ai dám nói họ sẽ không thể bắt kịp quá khứ của chính mình?
Một huấn luyện viên vô danh từ khi khởi nghiệp, giỏi làm từ thiện hơn hò hét cầu thủ và cầm sa bàn như Vladimir Petkovic đang sánh ngang những gì Eriksson huyền thoại từng làm được. Một đội bóng thu chi bằng nhau trong năm 2012, sở hữu đội hình già cỗi thứ hai giải đấu (tuổi trung bình 28,8, kém mỗi Chievo), đang làm được những gì mà một đội Lazio siêu sao 12 năm trước đã từng. Đó chẳng phải một câu chuyện cổ tích hay sao?
Nhưng Scudetto không "rẻ" thế
Trong một cuộc đua đường trường, sự ổn định là điều mà tất cả ứng viên có tham vọng vô địch bắt buộc phải có. Sự ổn định đến từ đẳng cấp và chiều sâu đội ngũ.
Trận thua tồi tệ nhất của Lazio dưới thời ông Petkovic tính đến lúc này là thất bại với tỉ số 0-4 trên sân của Catania. Hôm đó, họ vắng Klose vì chấn thương và không tài nào tấn công nổi. Ba ngày sau trận đấu đó, đội bóng của ông Petkovic sẽ phải gặp Panathinaikos ở Europa League, và họ không tài nào tập trung được mà thi đấu. Không phải ngẫu nhiên mà phong độ của Lazio trong 4 trận gần nhất lại cao đến thế (bất bại). Vì thời điểm đó, Europa League đi hết vòng bảng, và Lazio không phải "phân thân".
Một đội bóng cạnh tranh Scudetto thì phải như Juve: đã không gục ngã dù chịu sức ép rất lớn từ sau trận hòa Nordsjaelland trên khách, nhưng rồi vẫn lỳ lợm vượt qua.
Lazio có một hàng thủ tuyệt vời đã giữ sạch lưới 8/18 trận đã qua (chỉ kém Juve 9/18 trận), một đội ngũ giàu ý chí chiến đấu đã chiến thắng 54% số lượng các pha tranh chấp tay đôi, nhưng họ không có chiều sâu đội ngũ. Không thể giành Scudetto mà chỉ có đúng 1 tiền đạo biết ghi bàn (Klose, 10 bàn). Juve không có một chân sút tầm cỡ Klose, nhưng bù lại, các cá nhân khác của đội bóng này thay nhau lập công (đã có 12 cầu thủ ghi bàn). Lazio mới có 8 cầu thủ ghi bàn.
Không ai có thể tưởng tượng được rằng, sau 13 năm, cũng với một HLV nước ngoài, lương thấp hơn, ít được biết đến hơn, Lazio lại vẫn làm được những điều thần kì như hiện tại. Petkovic đang đi theo đúng con đường của Eriksson đã đi. Nhưng những câu chuyện cổ tích cũng có giới hạn của nó. Scudetto ở vòng cuối cùng sau chiến thắng Reggina năm 2000 không phải lúc nào cũng có thể xảy ra. Ở calcio, biết mơ mộng thôi là chưa đủ. Scudetto có "giá" cao hơn những gì mà Lotito đã trả.
Đỗ Hiếu


--

No comments:

Post a Comment