phòng ngự kiểu Mou" cũng đã bị bắt bài

Khi Jose Mourinho đến Real Madrid vào năm 2010, mục tiêu chính của ông là giành được càng nhiều chức vô địch La Liga trước mũi kình địch Barcelona càng tốt. Chính để phục vụ cho mục tiêu này mà Mourinho đã mang về hàng loạt cầu thủ xuất sắc nhưng hơi kém về óc chiến thuật. Ông đã làm cái mà Robin Hood vẫn làm: cướp của người giàu. Ai nấy đều biết rằng La Liga là mảnh đất màu mỡ tràn ngập các cầu thủ bình tĩnh và lạnh lùng, họ giỏi chuyền bóng và cầm bóng. Họ là những bậc thầy về ban đập và chính vì để phục vụ cho lối chơi chuyền chạy này, hàng phòng ngự của đối phương thường được đẩy lên rất cao. Chính điều này là điểm yếu chí mạng của các đội La Liga - kể cả Barcelona - mà Mourinho đã khai thác được. Nhìn ra được sự rập khuôn này, Mourinho đã xây dựng một tập thể gồm toàn những cầu thủ tốc độ và phòng thủ tốt, ngồi ở phần sân nhà phòng thủ, rình rập chờ cơ hội để rồi phản công với tốc độ kinh hoàng. Lối chơi mạo hiểm này của Mourinho được xây dựng dựa trên hai tiền vệ kiến tạo có thể coi là xuất sắc nhất thế giới hiện nay: Xabi Alonso và Mesut Ozil. Ozil và Alonso là hai mắt xích quan trọng nhất trong hệ thống vận hành của Real
  Nếu Alonso làm nhiệm vụ thu hồi bóng và có những đường chuyền dài chính xác "thương hiệu" Liverpool thì Mesut Ozil luôn có những đường chọc khe xé nát hàng thủ đối phương để Angel Di Maria và Cristiano Ronaldo kết liễu họ. Tuy nhiên, gần đây, các đối thủ của Real phần nào đã nhận ra rằng mắt xích quan trọng nhất trong đội hình của họ không ai khác hơn là Xabi Alonso. Việc tập trung kèm cặp và phá quấy anh sẽ làm cho lối chơi của Real "tắt điện". Điều này được thể hiện rõ nhất khi Mourinho phải đối mặt với "cáo già" Alex Ferguson ở vòng knock-out Champions League. Ferguson đã bố trí một cầu thủ "khắc tinh" của Alonso là Danny Welbeck với sức trẻ và sự liều lĩnh đủ để khiến Alonso phải "nhát chân". Chính sự kèm cặp của Welbeck đã khiến Alonso không còn giữ được tỷ lệ chuyền tốt như mọi khi của mình và điều này đã được thể hiện qua các thông số sau trận đấu. Modric và Alonso luôn bị 4 cầu thủ gây áp lực, Ozil thì "đói bóng" và cũng bị Gundogan "chăm sóc" kỹ -
 Kể từ khi Mourinho quyết định mua Luka Modric về để "chia lửa" với Alonso và Ozil, tình hình có vẻ như đã ổn định hơn một chút. Tuy nhiên, trong trận Dortmund tối qua, Mourinho đã phạm một sai lầm chết người khi đẩy Ozil dạt cánh và thay Modric vào vị trí của anh. Việc bị hàng loạt cầu thủ bao vây đã khiến Modric bị "cóng chân" và thường xuyên có những đường chuyền "ảo tưởng" khiến cơ hội vượt qua, trong khi Ozil và Ronaldo liên tục "đói bóng." Thêm vào đó, việc để Ozil đá cánh không phải là sở trường của mình đã khiến Real gần như bị tê liệt ở bên cánh của anh, bởi ai cũng biết rằng Ozil thiện nghề chuyền ngắn và chọc khe, chứ tốc độ và khả năng tạt của anh chỉ vào loại tầm tầm bậc trung. Nếu Barca là những ông vua của thể loại cầm bóng thì Real Madrid cũng là nhà phù thuỷ của bóng đá phòng ngự phản công. Tuy nhiên, khi bị Borussia Dortmund áp sát và chơi cứng thì Real đã hiện nguyên hình là một đội bóng một người chỉ dựa dẫm vào phòng ngự phản công mà không có sự mềm dẻo về chiến thuật.

No comments:

Post a Comment

Friday, April 26, 2013

phòng ngự kiểu Mou" cũng đã bị bắt bài

Khi Jose Mourinho đến Real Madrid vào năm 2010, mục tiêu chính của ông là giành được càng nhiều chức vô địch La Liga trước mũi kình địch Barcelona càng tốt. Chính để phục vụ cho mục tiêu này mà Mourinho đã mang về hàng loạt cầu thủ xuất sắc nhưng hơi kém về óc chiến thuật. Ông đã làm cái mà Robin Hood vẫn làm: cướp của người giàu. Ai nấy đều biết rằng La Liga là mảnh đất màu mỡ tràn ngập các cầu thủ bình tĩnh và lạnh lùng, họ giỏi chuyền bóng và cầm bóng. Họ là những bậc thầy về ban đập và chính vì để phục vụ cho lối chơi chuyền chạy này, hàng phòng ngự của đối phương thường được đẩy lên rất cao. Chính điều này là điểm yếu chí mạng của các đội La Liga - kể cả Barcelona - mà Mourinho đã khai thác được. Nhìn ra được sự rập khuôn này, Mourinho đã xây dựng một tập thể gồm toàn những cầu thủ tốc độ và phòng thủ tốt, ngồi ở phần sân nhà phòng thủ, rình rập chờ cơ hội để rồi phản công với tốc độ kinh hoàng. Lối chơi mạo hiểm này của Mourinho được xây dựng dựa trên hai tiền vệ kiến tạo có thể coi là xuất sắc nhất thế giới hiện nay: Xabi Alonso và Mesut Ozil. Ozil và Alonso là hai mắt xích quan trọng nhất trong hệ thống vận hành của Real
  Nếu Alonso làm nhiệm vụ thu hồi bóng và có những đường chuyền dài chính xác "thương hiệu" Liverpool thì Mesut Ozil luôn có những đường chọc khe xé nát hàng thủ đối phương để Angel Di Maria và Cristiano Ronaldo kết liễu họ. Tuy nhiên, gần đây, các đối thủ của Real phần nào đã nhận ra rằng mắt xích quan trọng nhất trong đội hình của họ không ai khác hơn là Xabi Alonso. Việc tập trung kèm cặp và phá quấy anh sẽ làm cho lối chơi của Real "tắt điện". Điều này được thể hiện rõ nhất khi Mourinho phải đối mặt với "cáo già" Alex Ferguson ở vòng knock-out Champions League. Ferguson đã bố trí một cầu thủ "khắc tinh" của Alonso là Danny Welbeck với sức trẻ và sự liều lĩnh đủ để khiến Alonso phải "nhát chân". Chính sự kèm cặp của Welbeck đã khiến Alonso không còn giữ được tỷ lệ chuyền tốt như mọi khi của mình và điều này đã được thể hiện qua các thông số sau trận đấu. Modric và Alonso luôn bị 4 cầu thủ gây áp lực, Ozil thì "đói bóng" và cũng bị Gundogan "chăm sóc" kỹ -
 Kể từ khi Mourinho quyết định mua Luka Modric về để "chia lửa" với Alonso và Ozil, tình hình có vẻ như đã ổn định hơn một chút. Tuy nhiên, trong trận Dortmund tối qua, Mourinho đã phạm một sai lầm chết người khi đẩy Ozil dạt cánh và thay Modric vào vị trí của anh. Việc bị hàng loạt cầu thủ bao vây đã khiến Modric bị "cóng chân" và thường xuyên có những đường chuyền "ảo tưởng" khiến cơ hội vượt qua, trong khi Ozil và Ronaldo liên tục "đói bóng." Thêm vào đó, việc để Ozil đá cánh không phải là sở trường của mình đã khiến Real gần như bị tê liệt ở bên cánh của anh, bởi ai cũng biết rằng Ozil thiện nghề chuyền ngắn và chọc khe, chứ tốc độ và khả năng tạt của anh chỉ vào loại tầm tầm bậc trung. Nếu Barca là những ông vua của thể loại cầm bóng thì Real Madrid cũng là nhà phù thuỷ của bóng đá phòng ngự phản công. Tuy nhiên, khi bị Borussia Dortmund áp sát và chơi cứng thì Real đã hiện nguyên hình là một đội bóng một người chỉ dựa dẫm vào phòng ngự phản công mà không có sự mềm dẻo về chiến thuật.

No comments:

Post a Comment