GIỌT NƯỚC MẮT CỦA TÌNH YÊU

Tôi đã từng có một thói quen, thói quen từ ngày mua chiếc máy tính. Nhiều lúc có tâm sự, buồn có, vui có tôi bật xem lại những giây phút trong trận đấu chia tay của Baresi. Tôi đã xem đến cả trăm lần, nhưng cảm xúc dâng trào trong tôi thì vẫn vẹn nguyên như lần đầu, cái lần tôi đã xem trên tivi khi mới 11 tuổi.
Nhưng rồi cuộc đời cứ trôi, con người ta lớn lên, những lo toan, suy nghĩ mới, những niềm vui, nỗi buồn, những đam mê của tuổi trẻ, tất cả đã khiến con người ta thay đổi.

Những thói quen mới hình thành, những thói quen cũ dần chìm trong dĩ vãng. Đôi khi ta cũng chẳng kịp dừng lại để mà hoài niệm, để mà vấn vương, dù trong giây lát, có thể nó đã thoáng trôi qua trong tâm tưởng chúng ta.

Chiều qua, cái file xưa cũ đó vô tình hiện ra trước mắt tôi. Phải, xưa lắm rồi, cũ lắm rồi. Và tôi lại xem, mải miết, xúc động như lần đầu tiên. Tôi ước sao mình được khóc, khóc để quên hết u sầu, khóc để quên đi những gì không thuộc về tôi nữa. Nhưng tôi không khóc, hẳn là thế rồi. Tôi chỉ nhìn Baresi khóc thôi. Để tôi thêm quý trọng anh, để tình yêu Milan của tôi thêm rực cháy.
Anh đã khóc khi vẫy tay chào khán giả. Giây phút đó, hẳn những kỷ niệm đã sống lại trong anh. Giây phút đó, hẳn hàng vạn khán giả đã khóc theo anh. Anh chẳng cần nói anh yêu Milan thế nào, sự nghiệp của anh, cuộc đời của anh đã nói lên tất cả. Tôi chỉ được xem vài trận đấu trong 3 năm cuối sự nghiệp của anh, nhưng có lẽ chỉ cần nhìn thấy những giọt nước mắt của anh, tôi cũng đã hiểu tất cả.
Có những giọt nước mắt giả tạo. Có những giọt nước mắt của niềm vui, nỗi buồn. Có những giọt nước mắt của sự yếu hèn. Có những giọt nước mắt của những xúc cảm nhất thời. Nhưng trên hết thảy, có những giọt nước mắt của tình yêu. Đó là những giọt nước mắt long lanh nhất, đáng quý nhất. Và đó là những giọt nước mắt tôi đã thấy ở anh, trong buổi chia tay đầy cảm động.
Ngôn ngữ là phương tiện giao tiếp, là công cụ tuyệt vời để diễn giải suy nghĩ, để biểu tả tình cảm, nhưng có những thứ mà ngôn ngữ không bao giờ diễn tả nổi. Tôi đã nhận được rất nhiều từ những giọt nước mắt của anh, nhưng rồi đã bất lực để diễn tả nó. Tôi cũng tin chắc rằng, không có một diễn viên nào, dù tài năng đến bao nhiêu có thể diễn lại được những giây phút đó.
Phải, nó chỉ có thể được diễn tả bằng những giọt nước mắt, những giọt nước mắt của tình yêu. Bởi nó là hiện thân của một tình yêu đang cồn cào, cháy bỏng trong tim anh. Nó là hiện thân của cả một cuộc đời gắn bó với Milan, của vinh quang tột cùng, của tột cùng cay đắng.
Tôi nghĩ đến Sheva. Khi ra đi, anh nói rằng Milan luôn trong tim anh, là gia đình thứ hai của anh. Bản thân tôi cũng tin rằng, anh vẫn còn nhiều luyến tiếc với Milan, còn nhiều kỷ niệm với đội bóng này. Nhưng tôi tin chắc rằng, nếu trước đó anh nhớ lại những giọt nước mắt của Baresi, có lẽ không bao giờ anh dám nói thế.
Các bạn nói:"Các cầu thủ cứ đến rồi đi, chỉ có Milan là mãi mãi." Vâng, cuộc đời cầu thủ có là bao so với một CLB. Nhưng có những cầu thủ không chỉ thuộc về quá khứ, họ còn luôn sống trong hiện tại và cả tương lai nữa. Họ luôn có trong trái tim của mỗi Milanista không chỉ bởi những cống hiến mà còn vì tình yêu của họ nữa.
Chúng ta đã chia tay một huyền thoại, chúng ta sắp chia tay một huyền thoại khác. Baresi đã ra đi trong một năm ảm đạm của đội bóng. Maldini thì sao? Trong suy nghĩ của tôi, nếu như Baresi kết thúc sự nghiệp với Scudetto 15(1996), nếu như Maldini ra đi với Champions League thứ 7 (2007), liệu còn gì đẹp hơn. Trong suy nghĩ của tôi, tại sao Baresi và Maldini không ra đi sơm hơn? Sao không tạo cơ hội cho lớp trẻ? Sao cứ vấn vương ôm đồm mãi cho đến sức tàn lực tận?
Nhưng tôi cũng hiểu rằng đó là tình yêu. Các anh thừa thông minh để hiểu rằng sự ra đi trong vinh quang là tuyệt vời nhất. Nhưng các anh không làm như vậy bởi hơn tất cả đó là đội bóng của các anh, là tình yêu, là máu mủ của các anh. Tình yêu là vậy, nó phải chứa đựng đầy đủ, cao thượng và hẹp hòi, vị tha và ích kỷ. Nếu như chúng ta biết ơn các anh đã ở lại, là chỗ dựa tinh thần trong những tháng ngày đen tối, thì tại sao chúng ta không thể chấp nhận cho các anh sống cho trọn tình yêu của mình.
Có những giây phút tôi bực dọc khi thấy Maldini ra sân, thậm chí còn mong anh chấn thương. Nhưng rồi tôi lại cảm thấy thương cảm, sẻ chia với anh. Chính các anh cũng chẳng cần ra đi trong vinh quang, chẳng cần có một bảng vàng chói lọi không tì, không vết. Các anh chỉ muốn sống trọn với tình yêu của mình. Hãy để các anh làm như vậy, bởi các anh thuộc về Milan, và Milan là cuộc sống của các anh. Để cho chúng ta được thấy những giọt nước mắt chia ly, những giọt nước mắt của tình yêu. Nồng nàn và cháy bỏng.

No comments:

Post a Comment

Thursday, September 22, 2011

GIỌT NƯỚC MẮT CỦA TÌNH YÊU

Tôi đã từng có một thói quen, thói quen từ ngày mua chiếc máy tính. Nhiều lúc có tâm sự, buồn có, vui có tôi bật xem lại những giây phút trong trận đấu chia tay của Baresi. Tôi đã xem đến cả trăm lần, nhưng cảm xúc dâng trào trong tôi thì vẫn vẹn nguyên như lần đầu, cái lần tôi đã xem trên tivi khi mới 11 tuổi.
Nhưng rồi cuộc đời cứ trôi, con người ta lớn lên, những lo toan, suy nghĩ mới, những niềm vui, nỗi buồn, những đam mê của tuổi trẻ, tất cả đã khiến con người ta thay đổi.

Những thói quen mới hình thành, những thói quen cũ dần chìm trong dĩ vãng. Đôi khi ta cũng chẳng kịp dừng lại để mà hoài niệm, để mà vấn vương, dù trong giây lát, có thể nó đã thoáng trôi qua trong tâm tưởng chúng ta.

Chiều qua, cái file xưa cũ đó vô tình hiện ra trước mắt tôi. Phải, xưa lắm rồi, cũ lắm rồi. Và tôi lại xem, mải miết, xúc động như lần đầu tiên. Tôi ước sao mình được khóc, khóc để quên hết u sầu, khóc để quên đi những gì không thuộc về tôi nữa. Nhưng tôi không khóc, hẳn là thế rồi. Tôi chỉ nhìn Baresi khóc thôi. Để tôi thêm quý trọng anh, để tình yêu Milan của tôi thêm rực cháy.
Anh đã khóc khi vẫy tay chào khán giả. Giây phút đó, hẳn những kỷ niệm đã sống lại trong anh. Giây phút đó, hẳn hàng vạn khán giả đã khóc theo anh. Anh chẳng cần nói anh yêu Milan thế nào, sự nghiệp của anh, cuộc đời của anh đã nói lên tất cả. Tôi chỉ được xem vài trận đấu trong 3 năm cuối sự nghiệp của anh, nhưng có lẽ chỉ cần nhìn thấy những giọt nước mắt của anh, tôi cũng đã hiểu tất cả.
Có những giọt nước mắt giả tạo. Có những giọt nước mắt của niềm vui, nỗi buồn. Có những giọt nước mắt của sự yếu hèn. Có những giọt nước mắt của những xúc cảm nhất thời. Nhưng trên hết thảy, có những giọt nước mắt của tình yêu. Đó là những giọt nước mắt long lanh nhất, đáng quý nhất. Và đó là những giọt nước mắt tôi đã thấy ở anh, trong buổi chia tay đầy cảm động.
Ngôn ngữ là phương tiện giao tiếp, là công cụ tuyệt vời để diễn giải suy nghĩ, để biểu tả tình cảm, nhưng có những thứ mà ngôn ngữ không bao giờ diễn tả nổi. Tôi đã nhận được rất nhiều từ những giọt nước mắt của anh, nhưng rồi đã bất lực để diễn tả nó. Tôi cũng tin chắc rằng, không có một diễn viên nào, dù tài năng đến bao nhiêu có thể diễn lại được những giây phút đó.
Phải, nó chỉ có thể được diễn tả bằng những giọt nước mắt, những giọt nước mắt của tình yêu. Bởi nó là hiện thân của một tình yêu đang cồn cào, cháy bỏng trong tim anh. Nó là hiện thân của cả một cuộc đời gắn bó với Milan, của vinh quang tột cùng, của tột cùng cay đắng.
Tôi nghĩ đến Sheva. Khi ra đi, anh nói rằng Milan luôn trong tim anh, là gia đình thứ hai của anh. Bản thân tôi cũng tin rằng, anh vẫn còn nhiều luyến tiếc với Milan, còn nhiều kỷ niệm với đội bóng này. Nhưng tôi tin chắc rằng, nếu trước đó anh nhớ lại những giọt nước mắt của Baresi, có lẽ không bao giờ anh dám nói thế.
Các bạn nói:"Các cầu thủ cứ đến rồi đi, chỉ có Milan là mãi mãi." Vâng, cuộc đời cầu thủ có là bao so với một CLB. Nhưng có những cầu thủ không chỉ thuộc về quá khứ, họ còn luôn sống trong hiện tại và cả tương lai nữa. Họ luôn có trong trái tim của mỗi Milanista không chỉ bởi những cống hiến mà còn vì tình yêu của họ nữa.
Chúng ta đã chia tay một huyền thoại, chúng ta sắp chia tay một huyền thoại khác. Baresi đã ra đi trong một năm ảm đạm của đội bóng. Maldini thì sao? Trong suy nghĩ của tôi, nếu như Baresi kết thúc sự nghiệp với Scudetto 15(1996), nếu như Maldini ra đi với Champions League thứ 7 (2007), liệu còn gì đẹp hơn. Trong suy nghĩ của tôi, tại sao Baresi và Maldini không ra đi sơm hơn? Sao không tạo cơ hội cho lớp trẻ? Sao cứ vấn vương ôm đồm mãi cho đến sức tàn lực tận?
Nhưng tôi cũng hiểu rằng đó là tình yêu. Các anh thừa thông minh để hiểu rằng sự ra đi trong vinh quang là tuyệt vời nhất. Nhưng các anh không làm như vậy bởi hơn tất cả đó là đội bóng của các anh, là tình yêu, là máu mủ của các anh. Tình yêu là vậy, nó phải chứa đựng đầy đủ, cao thượng và hẹp hòi, vị tha và ích kỷ. Nếu như chúng ta biết ơn các anh đã ở lại, là chỗ dựa tinh thần trong những tháng ngày đen tối, thì tại sao chúng ta không thể chấp nhận cho các anh sống cho trọn tình yêu của mình.
Có những giây phút tôi bực dọc khi thấy Maldini ra sân, thậm chí còn mong anh chấn thương. Nhưng rồi tôi lại cảm thấy thương cảm, sẻ chia với anh. Chính các anh cũng chẳng cần ra đi trong vinh quang, chẳng cần có một bảng vàng chói lọi không tì, không vết. Các anh chỉ muốn sống trọn với tình yêu của mình. Hãy để các anh làm như vậy, bởi các anh thuộc về Milan, và Milan là cuộc sống của các anh. Để cho chúng ta được thấy những giọt nước mắt chia ly, những giọt nước mắt của tình yêu. Nồng nàn và cháy bỏng.

No comments:

Post a Comment