David Beckham: Viết cho anh, cho một thế hệ yêu anh...

Vậy là anh rời xa trái bóng tròn rồi, rời xa những thảm cỏ xanh mướt mát, rời xa những tiếng kêu gào tên anh đến cháy bỏng trên các khán đài của cổ động viên.
Anh mệt mỏi rồi David nhỉ? Những dấu chân, những cú sút phạt, những đường chuyển lật cánh của riêng anh đã in dấu từ lục địa già sang châu Mỹ xa xôi, để đến bây giờ anh dừng lại tại kinh đô Paris hoa lệ.

Đêm chia tay, anh đã khóc, những giọt nước mắt ướt nhòa những năm tháng xưa cũ của tôi, của một thế hệ yêu anh đến da diết. Anh khóc vì nỗi đam mê lớn nhất cuộc đời của anh đã dừng lại mất rồi, anh khóc vì tình yêu trái bóng tròn của anh sẽ không khô cạn như thế, anh khóc vì cái ngày chia tay sân cỏ sao mà vội vàng đến thế.
Và đêm đó, tôi lại dõi theo anh như đã dõi theo trái bóng tròn từ ngày ấu thơ đến giờ. Anh vẫn chạy cần mẫn đến thế này ở cái tuổi 38, anh vẫn chuyền dài lật cánh bằng chân phải chuẩn xác đến thế kia, anh vẫn nở nụ cười chiến thắng đẹp đến như thế.

Ừ, David dù là sắc áo đỏ nồng nàn của Man United, màu trắng kiêu hãnh của Madrid, màu áo xa lạ của La Galaxy hay những năm tháng cuối cùng của đời cầu thủ tại sân Công Viên các hoàng tử thì anh vẫn là anh của những ngày xưa như thế. Anh là David Beckham. Một David Beckham duy nhất.

Tên anh thôi mà ngỡ như là huyền thoại. Tên anh thôi mà ngỡ như là một thương hiệu đắt giá nhất thế giới nào đó.

Tôi chẳng nhớ mình thích anh từ bao giờ nữa, có lẽ từ cái ngày thế hệ chúng tôi còn là những đứa trẻ đầu trần chân đất tranh nhau quả bóng nhựa tại bãi đất trống ngày xưa, từ cái ngày chúng tôi cãi nhau gay gắt xem bản thân đứa nào tạt bóng giống Beckham nhất, từ cái ngày ôm cái TV cũ rích gào tên anh đến rát họng mỗi dịp cuối tuần, hay từ cái ngày thay đổi kiểu tóc liên tục vì…. trót muốn giống anh.

Tôi sẽ luôn nhớ về anh nhiều lắm thôi. Nhớ từ cái thẻ đỏ oan nghiệt của anh tại World Cup 1998 trong trận gặp Argentina. Trận đấu ấy, anh rời sân trong tiếng la ó của khán giả và đội tuyển Anh thất bại trên chấm Peanlty định mệnh mà đến giờ này họ vẫn không thể thoát được cái vòng tròn màu trắng luẩn quẩn ấy. Người ta đổ lỗi cho anh, cho pha trả đũa nóng nảy của một cầu thủ trẻ mới 23 tuổi.

Tôi sẽ lại nhớ anh đã vượt qua mọi dư luận đến thế nào, âm thầm tập luyện và rực rỡ tỏa sáng trên khắp sân cỏ nước Anh ngay sau đó. Tôi sẽ nhớ mãi pha đá phạt góc phút 92 điên rồ của anh trận chung kết Champion league 1999 cho Solskjaer ghi bàn. Chỉ 2 phút điên rồ thế thôi, David và đồng đội đã đưa những người yêu Quỷ đỏ đi từ vực sâu của thất vọng đến vỡ òa tại đỉnh cao của vui sướng. M.U hoàn tất cú ăn 3 vĩ đại nhất lịch sử và David kết thúc mùa giải hay nhất sự nghiệp.

Tôi sẽ nhớ mãi cái ngày hàng triệu giọt nước mắt đã rơi ở Manchester vì anh sang Real. Anh ra đi, kết thúc 10 năm trời với đội bóng cuộc đời, để lại sau lưng nụ cười thật đẹp cùng cánh tay giơ cao đầy lịch lãm. Anh đi rồi, sân tập Carrington thiếu vắng đi nụ cười rạng rỡ nhất, Old Trafford mất đi số 7 hào hoa nhất thập niên 90. Anh đi rồi, sân cỏ nước Anh thiếu đi cầu thủ được yêu mến nhất. Anh đi rồi, hàng triệu người hâm mộ M.U mang nỗi đau không cất thành tiếng.

Tôi sẽ lại nhớ những ngày tháng anh khoác trên mình chiếc áo trắng Glacticos ở Madrid. Ngày anh đến là vinh quang, là sự chờ mong của hàng triệu người hâm mộ dõi theo anh, là miếng ghép tưởng chừng như hoàn hảo của một Real Madrid xưng bá cõi trời Âu. Nhưng Bekcs, anh đâu có ngờ đó là những năm tháng khá nhiều đắng cay, nỗi gian truân hơn là sự thành công và kỳ vọng.

Dải ngân hà Galacticos đi vào những năm tháng lụi tàn, Becks bị bỏ quên giữa những ngày tháng đỉnh cao của sự nghiệp. Báo chí, dư luận công kích anh tơi tả, họ cho rằng anh chỉ là ngôi sao điệu đà, hào nhoáng, mua về chỉ đến bán áo đấu, họ cho rằng đã đến lúc anh đến Hollywood đóng phim hơn là đá bóng, họ cho rằng những cú sút phạt của anh chỉ thành công trên những quảng cáo Castrol hơn là trên thẩm cỏ, rồi những gì nữa ấy tôi cũng chẳng nhớ rõ nổi nữa. Tôi chỉ thấy một David Beckham vẫn miệt mài, lặng lẽ tập luyện và thi đấu một cách chuyên nghiệp đến như thế. Dẫu Fabio Capello đã tuyên bố giam cẩm anh mãi mãi trên ghế dự bị thì anh vẫn kiên cường như ngày nào, vẫn khẳng định một tài năng bất diệt. Để rồi người đàn ông thép này phải gật đầu nhận sai, các Madridista lại đặt mọi niềm kỳ vọng vào anh và tôi lại càng yêu anh hơn. Yêu những cái bước chạy không biết mệt mỏi của mùa giải cuối cùng anh ở Tây Ban Nha, Yêu những pha tạt cánh không sai một cm, yêu cái giây phút anh nghẹn ngào nâng chiếc cup vô địch La Liga- danh hiệu đã khẳng định tài năng, ý chí và tình yêu bóng đá mãnh liệt của Becks.


Anh sang nước Mỹ xa xôi - nơi người ta không yêu bóng đá và anh có biết chăng một lần nữa những người hâm mộ anh trái tim lại quặn thắt. Giờ đây họ chỉ còn theo dõi anh một cách không thường xuyên qua Youtube, những câu chuyện bên lề sân cỏ châu Âu lại thiếu vắng một cái tên hào hoa nhất, những cú sút phạt hàng rào của anh ít dần đi theo năm tháng và địa lý xa vời.

Nhưng Becks vẫn không từ bỏ bóng đá đỉnh cao, nỗi khát khao cống hiến vẫn còn tràn đầy trong anh. Anh tìm đến Milan bởi những bản hợp đồng cho mượn rất ngắn. Ừ, ngắn ngủi thôi nhưng cũng đủ để những người yêu Anh biết được rằng Beckham vẫn là một hiện tượng, vẫn là một cầu thủ chuyên nghiệp đến như thế.

Người hâm mộ anh lại một lần hy vọng thấy anh ờ WC 2010- giải đấu lớn nhất hành tinh, WC cuối cùng trong sự nghiệp của Becks. Số phận lại một lần nữa đùa giỡn với anh, anh chấn thương nặng ngay trước thềm WC 2010, ngay khi anh nhận được sự khẳng định của HLV ĐT Anh Capello khi đó. Một cú ngã đau đơn tại San Siro đã cướp đi WC cuối cùng trong sự nghiệp của anh. Anh lại lặng lẽ đổ những giọt mồ hồi trong phòng hồi sức, anh khát khao chiến thắng trong đôi mắt, anh nở nụ cười bừng sáng trên khán đài theo dõi đồng đội thi đấu. Người hâm mộ anh lại thêm một lần xót xa.

Đến bây giờ, khi anh khóc chia tay sân cỏ mãi mãi, khép lại một sự nghiệp kéo dài suốt hai thập kỳ qua, tôi vẫn nghĩ mãi đến những năm tháng ngày xưa như thế, nhớ mãi cái nụ cười đẹp rạng ngời của anh không thay đổi dù bất cứ nơi đâu như thế.

Tôi cất vào lòng mình những kỷ niệm về riêng anh. Cũng có nhiều nhặn gì đâu giữa những lớp tháng năm mờ bụi, giữa nỗi đam mê trái bóng tròn cháy bỏng, chỉ yêu thương thôi cũng chật chội lắm rồi… Anh nhỉ?

(Bạn đọc: Lãng Ca)

No comments:

Post a Comment

Saturday, May 25, 2013

David Beckham: Viết cho anh, cho một thế hệ yêu anh...

Vậy là anh rời xa trái bóng tròn rồi, rời xa những thảm cỏ xanh mướt mát, rời xa những tiếng kêu gào tên anh đến cháy bỏng trên các khán đài của cổ động viên.
Anh mệt mỏi rồi David nhỉ? Những dấu chân, những cú sút phạt, những đường chuyển lật cánh của riêng anh đã in dấu từ lục địa già sang châu Mỹ xa xôi, để đến bây giờ anh dừng lại tại kinh đô Paris hoa lệ.

Đêm chia tay, anh đã khóc, những giọt nước mắt ướt nhòa những năm tháng xưa cũ của tôi, của một thế hệ yêu anh đến da diết. Anh khóc vì nỗi đam mê lớn nhất cuộc đời của anh đã dừng lại mất rồi, anh khóc vì tình yêu trái bóng tròn của anh sẽ không khô cạn như thế, anh khóc vì cái ngày chia tay sân cỏ sao mà vội vàng đến thế.
Và đêm đó, tôi lại dõi theo anh như đã dõi theo trái bóng tròn từ ngày ấu thơ đến giờ. Anh vẫn chạy cần mẫn đến thế này ở cái tuổi 38, anh vẫn chuyền dài lật cánh bằng chân phải chuẩn xác đến thế kia, anh vẫn nở nụ cười chiến thắng đẹp đến như thế.

Ừ, David dù là sắc áo đỏ nồng nàn của Man United, màu trắng kiêu hãnh của Madrid, màu áo xa lạ của La Galaxy hay những năm tháng cuối cùng của đời cầu thủ tại sân Công Viên các hoàng tử thì anh vẫn là anh của những ngày xưa như thế. Anh là David Beckham. Một David Beckham duy nhất.

Tên anh thôi mà ngỡ như là huyền thoại. Tên anh thôi mà ngỡ như là một thương hiệu đắt giá nhất thế giới nào đó.

Tôi chẳng nhớ mình thích anh từ bao giờ nữa, có lẽ từ cái ngày thế hệ chúng tôi còn là những đứa trẻ đầu trần chân đất tranh nhau quả bóng nhựa tại bãi đất trống ngày xưa, từ cái ngày chúng tôi cãi nhau gay gắt xem bản thân đứa nào tạt bóng giống Beckham nhất, từ cái ngày ôm cái TV cũ rích gào tên anh đến rát họng mỗi dịp cuối tuần, hay từ cái ngày thay đổi kiểu tóc liên tục vì…. trót muốn giống anh.

Tôi sẽ luôn nhớ về anh nhiều lắm thôi. Nhớ từ cái thẻ đỏ oan nghiệt của anh tại World Cup 1998 trong trận gặp Argentina. Trận đấu ấy, anh rời sân trong tiếng la ó của khán giả và đội tuyển Anh thất bại trên chấm Peanlty định mệnh mà đến giờ này họ vẫn không thể thoát được cái vòng tròn màu trắng luẩn quẩn ấy. Người ta đổ lỗi cho anh, cho pha trả đũa nóng nảy của một cầu thủ trẻ mới 23 tuổi.

Tôi sẽ lại nhớ anh đã vượt qua mọi dư luận đến thế nào, âm thầm tập luyện và rực rỡ tỏa sáng trên khắp sân cỏ nước Anh ngay sau đó. Tôi sẽ nhớ mãi pha đá phạt góc phút 92 điên rồ của anh trận chung kết Champion league 1999 cho Solskjaer ghi bàn. Chỉ 2 phút điên rồ thế thôi, David và đồng đội đã đưa những người yêu Quỷ đỏ đi từ vực sâu của thất vọng đến vỡ òa tại đỉnh cao của vui sướng. M.U hoàn tất cú ăn 3 vĩ đại nhất lịch sử và David kết thúc mùa giải hay nhất sự nghiệp.

Tôi sẽ nhớ mãi cái ngày hàng triệu giọt nước mắt đã rơi ở Manchester vì anh sang Real. Anh ra đi, kết thúc 10 năm trời với đội bóng cuộc đời, để lại sau lưng nụ cười thật đẹp cùng cánh tay giơ cao đầy lịch lãm. Anh đi rồi, sân tập Carrington thiếu vắng đi nụ cười rạng rỡ nhất, Old Trafford mất đi số 7 hào hoa nhất thập niên 90. Anh đi rồi, sân cỏ nước Anh thiếu đi cầu thủ được yêu mến nhất. Anh đi rồi, hàng triệu người hâm mộ M.U mang nỗi đau không cất thành tiếng.

Tôi sẽ lại nhớ những ngày tháng anh khoác trên mình chiếc áo trắng Glacticos ở Madrid. Ngày anh đến là vinh quang, là sự chờ mong của hàng triệu người hâm mộ dõi theo anh, là miếng ghép tưởng chừng như hoàn hảo của một Real Madrid xưng bá cõi trời Âu. Nhưng Bekcs, anh đâu có ngờ đó là những năm tháng khá nhiều đắng cay, nỗi gian truân hơn là sự thành công và kỳ vọng.

Dải ngân hà Galacticos đi vào những năm tháng lụi tàn, Becks bị bỏ quên giữa những ngày tháng đỉnh cao của sự nghiệp. Báo chí, dư luận công kích anh tơi tả, họ cho rằng anh chỉ là ngôi sao điệu đà, hào nhoáng, mua về chỉ đến bán áo đấu, họ cho rằng đã đến lúc anh đến Hollywood đóng phim hơn là đá bóng, họ cho rằng những cú sút phạt của anh chỉ thành công trên những quảng cáo Castrol hơn là trên thẩm cỏ, rồi những gì nữa ấy tôi cũng chẳng nhớ rõ nổi nữa. Tôi chỉ thấy một David Beckham vẫn miệt mài, lặng lẽ tập luyện và thi đấu một cách chuyên nghiệp đến như thế. Dẫu Fabio Capello đã tuyên bố giam cẩm anh mãi mãi trên ghế dự bị thì anh vẫn kiên cường như ngày nào, vẫn khẳng định một tài năng bất diệt. Để rồi người đàn ông thép này phải gật đầu nhận sai, các Madridista lại đặt mọi niềm kỳ vọng vào anh và tôi lại càng yêu anh hơn. Yêu những cái bước chạy không biết mệt mỏi của mùa giải cuối cùng anh ở Tây Ban Nha, Yêu những pha tạt cánh không sai một cm, yêu cái giây phút anh nghẹn ngào nâng chiếc cup vô địch La Liga- danh hiệu đã khẳng định tài năng, ý chí và tình yêu bóng đá mãnh liệt của Becks.


Anh sang nước Mỹ xa xôi - nơi người ta không yêu bóng đá và anh có biết chăng một lần nữa những người hâm mộ anh trái tim lại quặn thắt. Giờ đây họ chỉ còn theo dõi anh một cách không thường xuyên qua Youtube, những câu chuyện bên lề sân cỏ châu Âu lại thiếu vắng một cái tên hào hoa nhất, những cú sút phạt hàng rào của anh ít dần đi theo năm tháng và địa lý xa vời.

Nhưng Becks vẫn không từ bỏ bóng đá đỉnh cao, nỗi khát khao cống hiến vẫn còn tràn đầy trong anh. Anh tìm đến Milan bởi những bản hợp đồng cho mượn rất ngắn. Ừ, ngắn ngủi thôi nhưng cũng đủ để những người yêu Anh biết được rằng Beckham vẫn là một hiện tượng, vẫn là một cầu thủ chuyên nghiệp đến như thế.

Người hâm mộ anh lại một lần hy vọng thấy anh ờ WC 2010- giải đấu lớn nhất hành tinh, WC cuối cùng trong sự nghiệp của Becks. Số phận lại một lần nữa đùa giỡn với anh, anh chấn thương nặng ngay trước thềm WC 2010, ngay khi anh nhận được sự khẳng định của HLV ĐT Anh Capello khi đó. Một cú ngã đau đơn tại San Siro đã cướp đi WC cuối cùng trong sự nghiệp của anh. Anh lại lặng lẽ đổ những giọt mồ hồi trong phòng hồi sức, anh khát khao chiến thắng trong đôi mắt, anh nở nụ cười bừng sáng trên khán đài theo dõi đồng đội thi đấu. Người hâm mộ anh lại thêm một lần xót xa.

Đến bây giờ, khi anh khóc chia tay sân cỏ mãi mãi, khép lại một sự nghiệp kéo dài suốt hai thập kỳ qua, tôi vẫn nghĩ mãi đến những năm tháng ngày xưa như thế, nhớ mãi cái nụ cười đẹp rạng ngời của anh không thay đổi dù bất cứ nơi đâu như thế.

Tôi cất vào lòng mình những kỷ niệm về riêng anh. Cũng có nhiều nhặn gì đâu giữa những lớp tháng năm mờ bụi, giữa nỗi đam mê trái bóng tròn cháy bỏng, chỉ yêu thương thôi cũng chật chội lắm rồi… Anh nhỉ?

(Bạn đọc: Lãng Ca)

No comments:

Post a Comment