Những cảm xúc Champions League: Cuộc đời và sân cỏ

Cuộc đời không có gì là mãi mãi. Một Barcelona hào hoa kiêu hùng, một tượng đài sống bất khả chiến bại, một đội bóng đến từ ngoài hành tinh... Thôi thì cả một kho những mỹ từ lấp lánh huy chương đã bị dày xéo đau thương bởi cỗ xe tăng Bayern. Tàn nhẫn quá. Chân lý, núi cao sẽ có núi cao hơn, trong một khoảnh khắc thăng hoa Bayern có thể hạ đo ván Barca, nhưng ngay cả những người giàu trí tưởng tượng nhất cũng không thể hình dung ra cái tổng tỉ số kinh hoàng 7-0 sau hai lượt trận bán kết Champions League.
Tượng đài của cả thế giới túc cầu đã bị xô đổ, nghiền nát như cám. Không một bàn gỡ rửa mặt cho cả hào quang quá khứ. Hàng triệu trái tim cùng tan vỡ với vẻ hào nhoáng, đắm say lòng người. Tiki-taka đổ sập. Tiki-taka có thể không chết, nhưng đội bóng chủ sân Nou Camp và ngay cả đội tuyển Tây Ban Nha, đương kim vô địch thế giới có thể sẽ chìm sâu trong sự suy thoái và phải vật lộn với một ngày mai buồn bã, ê chề. Liệu những công thần từng vẽ nên trang sử đẹp đẽ nhất của Barcelona, những Lionel Messi, Carles Puyol, Xavi, Andres Iniesta, Cesc Fabregas, David Villa... có thể tìm lại được chính mình sau cái tát trời giáng lạnh lùng mang tính lịch sử của một đội bóng Đức? Đó là điều có thể và không thể, cái ngưỡng mà một đội bóng lớn, một đội tuyển quốc gia không dễ vượt qua.
Bài học để vượt qua nỗi đau, đứng lên sau thất bại không đơn giản chỉ là một quyết tâm duy ý chí. Không chỉ là chiến thắng cái cảm giác buông xuôi hờ hững, đổ thừa cho số phận. Con đường tìm lại chính mình, tìm lại những hào quang quá khứ luôn là câu hỏi lớn cho cả nhân loại.
 
 Bóng đá không chỉ giản đơn là câu chuyện đá bóng. Bóng đá đỉnh cao luôn chạm đến niềm vui và nỗi buồn, tình yêu và nỗi thất vọng của hàng triệu con tim. Và liệu những cầu thủ đem lại niềm vui và nỗi buồn cho hàng triệu con người ấy, mỗi khi ra sân có nhận thức hết trách nhiệm của mình?
Bóng đá luôn thấp thoáng những bài học cho con người đã sinh ra nó. Đó là một cuộc chơi hơn là một trò chơi vô nghĩa.
Lê Chí Trung

No comments:

Post a Comment

Saturday, May 25, 2013

Những cảm xúc Champions League: Cuộc đời và sân cỏ

Cuộc đời không có gì là mãi mãi. Một Barcelona hào hoa kiêu hùng, một tượng đài sống bất khả chiến bại, một đội bóng đến từ ngoài hành tinh... Thôi thì cả một kho những mỹ từ lấp lánh huy chương đã bị dày xéo đau thương bởi cỗ xe tăng Bayern. Tàn nhẫn quá. Chân lý, núi cao sẽ có núi cao hơn, trong một khoảnh khắc thăng hoa Bayern có thể hạ đo ván Barca, nhưng ngay cả những người giàu trí tưởng tượng nhất cũng không thể hình dung ra cái tổng tỉ số kinh hoàng 7-0 sau hai lượt trận bán kết Champions League.
Tượng đài của cả thế giới túc cầu đã bị xô đổ, nghiền nát như cám. Không một bàn gỡ rửa mặt cho cả hào quang quá khứ. Hàng triệu trái tim cùng tan vỡ với vẻ hào nhoáng, đắm say lòng người. Tiki-taka đổ sập. Tiki-taka có thể không chết, nhưng đội bóng chủ sân Nou Camp và ngay cả đội tuyển Tây Ban Nha, đương kim vô địch thế giới có thể sẽ chìm sâu trong sự suy thoái và phải vật lộn với một ngày mai buồn bã, ê chề. Liệu những công thần từng vẽ nên trang sử đẹp đẽ nhất của Barcelona, những Lionel Messi, Carles Puyol, Xavi, Andres Iniesta, Cesc Fabregas, David Villa... có thể tìm lại được chính mình sau cái tát trời giáng lạnh lùng mang tính lịch sử của một đội bóng Đức? Đó là điều có thể và không thể, cái ngưỡng mà một đội bóng lớn, một đội tuyển quốc gia không dễ vượt qua.
Bài học để vượt qua nỗi đau, đứng lên sau thất bại không đơn giản chỉ là một quyết tâm duy ý chí. Không chỉ là chiến thắng cái cảm giác buông xuôi hờ hững, đổ thừa cho số phận. Con đường tìm lại chính mình, tìm lại những hào quang quá khứ luôn là câu hỏi lớn cho cả nhân loại.
 
 Bóng đá không chỉ giản đơn là câu chuyện đá bóng. Bóng đá đỉnh cao luôn chạm đến niềm vui và nỗi buồn, tình yêu và nỗi thất vọng của hàng triệu con tim. Và liệu những cầu thủ đem lại niềm vui và nỗi buồn cho hàng triệu con người ấy, mỗi khi ra sân có nhận thức hết trách nhiệm của mình?
Bóng đá luôn thấp thoáng những bài học cho con người đã sinh ra nó. Đó là một cuộc chơi hơn là một trò chơi vô nghĩa.
Lê Chí Trung

No comments:

Post a Comment