Giống như trong trò chơi oẳn tù tì, việc suy nghĩ quá nhiều đôi khi
lại có thể làm hại bạn. Sau trận lượt đi hòa 2-2 đáng tiếc ở Torino,
Pep Guardiola hẳn đã mất rất nhiều thời gian và công sức dự đoán xem
đồng nghiệp bên kia chiến tuyến Max Allegri sẽ “ra gì” trong trận lượt
về ở Munich. Cuối cùng Guardiola vẫn... nhầm. Với việc dùng cả Alonso
lẫn Vidal ở tuyến giữa, Pep hẳn đã tính đến một thế trận an toàn. Ông ra
giấy. Vấn đề là, Allegri lại ra kéo.
Trong sự
ngỡ ngàng của cả Guardiola, các cầu thủ Bayern lẫn mấy vạn CĐV có mặt
trên sân, Juventus đã triển khai thế trận pressing nghẹt thở sâu trong
phần sân của đội chủ nhà ngay từ những giây đầu tiên. Cặp trung vệ xộc
xệch Kimmich - Benatia dường như không được “trang bị” để đối phó với
cách chơi ấy. Ngay cả một Neuer dày dạn kinh nghiệm cũng bối rối. Và khi
một cầu thủ tưởng là đáng tin cậy nhất, Alaba, cũng phạm sai lầm, thì
Bayern sụp đổ như một lẽ tất yếu.
Nếu trận Bayern - Juventus
là một cuộc chiến cảm xúc như Guardiola nói, thì 75 phút đầu tiên của
HLV người Tây Ban Nha chỉ toàn ngạc nhiên, căng thẳng và có lẽ cả cảm
giác buông xuôi, khi đồng hồ trên sân cứ lạnh lùng quay mà Bayern mãi
vẫn không tìm được một lối đi khả dĩ tới khung thành của Buffon. Tuy
nhiên, điều làm nên khác biệt giữa Pep với phần lớn các HLV còn lại, là
ngay cả trong tình trạng tinh thần bị đè nén ấy, ông vẫn đủ tỉnh táo để
đưa ra những quyết định đúng, góp phần đảo ngược số phận của trận đấu.
Ông
thay Benatia bằng Bernat, kéo Alaba vào giữa để hạn chế tốc độ của
Morata. Khi những pha tấn công trung lộ của Bayern trở nên vô vọng, ông
thay Alonso bằng Coman để tập trung tấn công vào hai cánh, đặc biệt cánh
phải, nơi Alex Sandro đã mệt mỏi vì bị Costa “quay” liên tục. Và khi đã
trở lại được với trận đấu sau bàn gỡ của Mueller, ông lại rút một cầu
thủ chạy cánh (Ribery) để thay bằng một tiền vệ trung tâm (Thiago).
Chính Thiago đã nâng tỉ số lên 3-2 cho Bayern, sau pha phối hợp tấn công
trung lộ thành công đầu tiên của Hùm xám.
Pep
Guardiola đã thua trong lần “ra tay” đầu tiên với Allegri. Nhưng trong
những lần sau đó, ông thắng. Một phần vì đối thủ của ông chịu nhiều hạn
chế (những cầu thủ vào sân thay người của Juventus không ở cùng trình độ
với những người bị rút ra vì mỏi mệt). Một phần vì ông đã gặp may, bởi
không phải lúc nào một đội bóng cũng ghi được tới 2 bàn từ sở đoản (đánh
đầu). Bây giờ mà cho làm lại 10 lần, có bao nhiều lần Costa và Coman
tung ra được những quả tạt chính xác tới từng milimet như trước Juve?
Nhưng
như người ta vẫn nói, may mắn chỉ đến với những người xứng đáng và nỗ
lực. Làm gì có ai thắng được mọi lần trong trò chơi “oẳn tù tì”, quan
trọng là kết quả chung cuộc thôi!
Việt Cường
No comments:
Post a Comment