Thư gửi người tôi yêu - Gabriel Batistuta

undefined
Khi tôi là một cậu bé 7 tuổi, tôi may mắn được xem anh thi đấu. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là anh rất đẹp trai, cao to với mái tóc dài lãng tử, gương mặt góc cạnh rất nam tính. Tôi bắt đầu theo dõi từng bước chân của anh trong màu áo Fiorentina. Do điều kiện truyền thông hồi ấy không tốt như bây giờ, nên vào thứ Bảy hoặc Chủ Nhật tôi đều mở TV lên và mong TV sẽ trực tiếp trận đấu của Fiorentina để tôi được gặp anh, được xem anh thi đấu. Càng xem anh thi đấu, tôi càng thấy ngưỡng mộ tài năng của anh hơn. Anh sở hữu những cú sút mạnh như búa bổ và đầy tự tin, lối chơi đơn giản nhưng không kém phần hoa mỹ với những pha bóng mạnh mẽ nhưng đầy chất kỹ thuật, và điều quan trọng là anh rất chăm chỉ ghi bàn (vì mỗi lần tôi được thấy anh thi đấu thì y như rằng anh sẽ phá tung lưới đối thủ). Khi anh ăn mừng bàn thắng, tôi cũng hò reo không ngớt, nhìn gương mặt của anh hạnh phúc với nụ cười rất hiền hậu, tôi cảm thấy y như mình ghi bàn thắng đó vậy. Tôi bắt đầu tập chơi bóng, tôi ước được như anh.

undefined
Kiểu ăn mừng quen thuộc của Vua sư tử. Ảnh: Internet.

Một năm sau, anh chuyển sang thi đấu cho AS Roma, tôi cũng theo anh và trở thành một fan trung thành của đội bóng thủ đô (hay chính xác hơn là fan trung thành của anh). Vì Roma là một đối bóng khá lớn nên tôi có dịp xem anh thi đấu nhiều hơn, và được thấy anh ghi bàn nhiều hơn. Anh ghi bàn ở nhiều vị trí, nhiều góc độ, từ những cú sút xa, đệm bóng cận thành, đánh đầu, chân trái, chân phải, anh đều có cách đưa bóng vào lưới đối phương. Tôi lại có dịp để hò hét và bắt chước kiểu ăn mừng vô cùng độc đáo của anh – kiểu xạ thủ. Nhưng rồi có một trận đấu anh không ăn mừng mà thay vào đó anh lại tỏ vẻ rất buồn, cuối trận anh lại khóc rất nhiều trong vòng tay đối thủ, đối thủ của Roma hôm ấy là đội bóng áo tím – đội bóng cũ của anh. Lúc ấy tôi không hiểu gì nhiều nhưng tôi cũng rươm rướm nước mắt vì anh, thần tượng của tôi đang buồn và khóc. Khi lớn lên tôi mới biết được, anh đã trải qua 10 năm cống hiến cho The Violet, với biết bao thăng trầm đã trải qua. Tôi càng khâm phục anh nhiều hơn khi biết anh đã bỏ ngoài tai những lời mời gọi từ những đội bóng lớn như M.U, Inter Milan, Barcelona…. để ở lại Fiorentina, giúp đội bóng qua cơn bĩ cực khi phải xuống Serie B thi đấu.

Tôi nhớ như in trận đấu giữa AS Roma và Fiorentina năm đó, anh thi đấu rất mờ nhạt, nhưng chỉ cần 2 cú sút trong suốt nguyên trận thôi, anh đã có bàn thắng vào lưới đội bóng cũ. Đó là một cú sút xa rất mạnh và tự tin thường thấy. Đồng đội vui mừng ôm lấy anh, nhưng anh lại bước lặng lẽ trong vòng tay và niềm vui của đồng đội. Cuối trận đấu, anh đã bật khóc như một đứa trẻ, những đồng đội cũ của anh đã ôm lấy anh, xoa đầu anh, an ủi anh rất nhiều. Khi lớn lên tôi mới hiểu được giá trị của những giọt nước mắt hôm ấy, nó lớn lao và vô giá biết chừng nào. Những giọt nước mắt rơi từ đôi mắt lạnh của Vua sư tử, một con người tuyệt vời trong sân cỏ và cả nhân cách sống. Những giọt nước mắt là một điển hình cho một tấm lòng thủy chung son sắc và cao thượng giữa một cầu thủ và đội bóng yêu thương. Những giọt nước mắt của anh càng làm bóng đá thêm tính nhân văn nếu đem so sánh với việc Adebayor sẵn sàng chạy 100m chỉ để chọc tức CĐV Arsenal sau khi ghi bàn vào lưới đội bóng cũ. Bóng đá hiện tại đang đánh mất những nét đẹp vô giá ấy.

Tôi nhớ mãi trận cuối cùng giữa AS Roma và Parma. Batistuta cũng đã đóng góp một bàn thắng trong chiến thắng 3-1 của đội bóng thủ đô. Và cảnh tượng có lẽ cả đời tôi sẽ không còn được thấy lại, hàng ngàn CĐV AS Roma đã tràn xuống sân để ăn mừng sớm chức vô địch Scuddeto, gọi là sớm vì trọng tài chưa nổi hồi còi kết thúc trận đấu. Hậu quả là Batistuta, Totti, Montella, Tommasi chỉ còn độc nhất chiếc quần nhỏ trên người. Đó cũng là niềm vui chung của những người hâm mộ AS Roma, những người đã, đang và sẽ mãi yêu mến Batistuta như tôi. AS Roma vô địch.

Một năm sau, tôi lại dõi theo anh sang Hàn Quốc và Nhật Bản tham dự World Cup 2002 trong màu áo đội tuyển quốc gia. Nhưng tiếc rằng đó lại là một kỷ niệm buồn, Argentina không thể vượt qua vòng bản, dù Batistuta đã thi đấu rất nỗ lực. Thất bại của Argentina không thể đổ lỗi cho bất kì ai. Và tôi đã khóc rất nhiều sau trận đấu giữa Argentina và Thụy Điển, 1-1 và đội bóng của Vua sư tử chính thức từ giã cuộc chơi. Anh đã ngồi gục xuống ngoài đường pitch, ánh mắt xa xăm... Tôi khóc không chỉ vì đội bóng mà tôi ủng hộ đã bị loại, mà còn vì anh, con người cao quý đã mang đến cho tôi niềm đam mê với quả bóng tròn, và còn vì tôi đã biết, đó là lần cuối cùng tôi có thể thấy anh trong màu áo đội tuyển Argentina tham dự World Cup. Anh đã rời đội tuyển ở tuổi 32, khi mà giấc mộng đế vương còn dang dở.

undefined
Một nhân cách lớn của bóng đá. Ảnh: Internet.

Trong cuộc đời của mình, anh chưa giành được danh hiệu cá nhân cao quý nào, và chỉ giành được chức vô địch Scudeto khi đã ngoài 30. Liệu có bất công với anh chăng, nếu chuyển sang thi đấu cho M.U, Barcelona hay bất cứ một đội bóng hùng mạnh nào khác, điều này rất dễ dàng vì hầu như HLV nào cũng thèm muốn có anh, có lẽ anh đã trở thành cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, một tay săn bàn cự phách mà đời sau sẽ nhớ mãi, hay một nhà vô địch C1 với đầy đủ tiền tài và danh vọng. Nhưng không, anh chỉ cần CLB anh yêu quý thi đấu tốt, chỉ cần tình yêu của những CĐV Fiorentina, và người vợ của mình, chỉ thế thôi. Ở thành phố Florence, người dân ở đây đã đúc một bức tượng Batistuta bằng đồng, họ tôn thờ và yêu quý anh bởi những gì anh đã làm cho CLB, không chút vụ lợi. Họ cho rằng ở Florence, Batistuta là nhất, rồi đến Chúa, rồi mới đến họ. Đó chẳng phải là phần thưởng xứng đáng cho những đóng góp không mệt mỏi của Vua sư tử sao.

Năm 2005, cái ngày Batistuta rời xa sân cỏ cũng đến, anh chia tay sân cỏ sau khi tham gia thi đấu tại Al-Arabi. Thế là Vua sư tử đã rời bỏ ngôi báu của mình nhẹ nhàng và thanh thản, để trở về với niềm đam mê thứ hai sau bóng đá, môn Polo. Dù sau năm 2003 tôi không được xem Batistuta thi đấu nữa, nhưng khi biết anh chia tay sân cỏ, tôi thật sự rất buồn và tiếc nuối. Tiếc cho tài năng của anh, tiếc cho bóng đá thế giới đã mất đi cầu thủ tuyệt vời nhất, tiếc cho những thế hệ sau không thể biết được đã từng có một hình mẫu một tiền đạo đẳng cấp và chung thủy biết nhường nào. Nhân cách cao thượng của anh là tấm gương sáng cho thế hệ cầu thủ đương đại, những lứa cầu thủ đang bị chi phối mạnh mẽ về tiền bạc và danh vọng. Tôi lại ước được thấy anh, ước gì thấy anh mạnh khỏe với nụ cười lôi cuốn trên khán đài những trận đấu của đội tuyển Argentina, nhưng không có, anh đã rời xa bóng đá mãi mãi. Tôi viết bài này để mong anh biết, trên Trái đất vẫn còn rất nhiều người nhớ về anh, nhớ da diết, một trong những số 9 tuyệt vời nhất của bóng đá thế giới. Hi vọng anh luôn mạnh khỏe, đẹp trai và tràn đầy hạnh phúc với Polo - niềm đam mê của mình.

(Bạn đọc: Barcelona trong tôi)

No comments:

Post a Comment

Sunday, March 31, 2013

Thư gửi người tôi yêu - Gabriel Batistuta

undefined
Khi tôi là một cậu bé 7 tuổi, tôi may mắn được xem anh thi đấu. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là anh rất đẹp trai, cao to với mái tóc dài lãng tử, gương mặt góc cạnh rất nam tính. Tôi bắt đầu theo dõi từng bước chân của anh trong màu áo Fiorentina. Do điều kiện truyền thông hồi ấy không tốt như bây giờ, nên vào thứ Bảy hoặc Chủ Nhật tôi đều mở TV lên và mong TV sẽ trực tiếp trận đấu của Fiorentina để tôi được gặp anh, được xem anh thi đấu. Càng xem anh thi đấu, tôi càng thấy ngưỡng mộ tài năng của anh hơn. Anh sở hữu những cú sút mạnh như búa bổ và đầy tự tin, lối chơi đơn giản nhưng không kém phần hoa mỹ với những pha bóng mạnh mẽ nhưng đầy chất kỹ thuật, và điều quan trọng là anh rất chăm chỉ ghi bàn (vì mỗi lần tôi được thấy anh thi đấu thì y như rằng anh sẽ phá tung lưới đối thủ). Khi anh ăn mừng bàn thắng, tôi cũng hò reo không ngớt, nhìn gương mặt của anh hạnh phúc với nụ cười rất hiền hậu, tôi cảm thấy y như mình ghi bàn thắng đó vậy. Tôi bắt đầu tập chơi bóng, tôi ước được như anh.

undefined
Kiểu ăn mừng quen thuộc của Vua sư tử. Ảnh: Internet.

Một năm sau, anh chuyển sang thi đấu cho AS Roma, tôi cũng theo anh và trở thành một fan trung thành của đội bóng thủ đô (hay chính xác hơn là fan trung thành của anh). Vì Roma là một đối bóng khá lớn nên tôi có dịp xem anh thi đấu nhiều hơn, và được thấy anh ghi bàn nhiều hơn. Anh ghi bàn ở nhiều vị trí, nhiều góc độ, từ những cú sút xa, đệm bóng cận thành, đánh đầu, chân trái, chân phải, anh đều có cách đưa bóng vào lưới đối phương. Tôi lại có dịp để hò hét và bắt chước kiểu ăn mừng vô cùng độc đáo của anh – kiểu xạ thủ. Nhưng rồi có một trận đấu anh không ăn mừng mà thay vào đó anh lại tỏ vẻ rất buồn, cuối trận anh lại khóc rất nhiều trong vòng tay đối thủ, đối thủ của Roma hôm ấy là đội bóng áo tím – đội bóng cũ của anh. Lúc ấy tôi không hiểu gì nhiều nhưng tôi cũng rươm rướm nước mắt vì anh, thần tượng của tôi đang buồn và khóc. Khi lớn lên tôi mới biết được, anh đã trải qua 10 năm cống hiến cho The Violet, với biết bao thăng trầm đã trải qua. Tôi càng khâm phục anh nhiều hơn khi biết anh đã bỏ ngoài tai những lời mời gọi từ những đội bóng lớn như M.U, Inter Milan, Barcelona…. để ở lại Fiorentina, giúp đội bóng qua cơn bĩ cực khi phải xuống Serie B thi đấu.

Tôi nhớ như in trận đấu giữa AS Roma và Fiorentina năm đó, anh thi đấu rất mờ nhạt, nhưng chỉ cần 2 cú sút trong suốt nguyên trận thôi, anh đã có bàn thắng vào lưới đội bóng cũ. Đó là một cú sút xa rất mạnh và tự tin thường thấy. Đồng đội vui mừng ôm lấy anh, nhưng anh lại bước lặng lẽ trong vòng tay và niềm vui của đồng đội. Cuối trận đấu, anh đã bật khóc như một đứa trẻ, những đồng đội cũ của anh đã ôm lấy anh, xoa đầu anh, an ủi anh rất nhiều. Khi lớn lên tôi mới hiểu được giá trị của những giọt nước mắt hôm ấy, nó lớn lao và vô giá biết chừng nào. Những giọt nước mắt rơi từ đôi mắt lạnh của Vua sư tử, một con người tuyệt vời trong sân cỏ và cả nhân cách sống. Những giọt nước mắt là một điển hình cho một tấm lòng thủy chung son sắc và cao thượng giữa một cầu thủ và đội bóng yêu thương. Những giọt nước mắt của anh càng làm bóng đá thêm tính nhân văn nếu đem so sánh với việc Adebayor sẵn sàng chạy 100m chỉ để chọc tức CĐV Arsenal sau khi ghi bàn vào lưới đội bóng cũ. Bóng đá hiện tại đang đánh mất những nét đẹp vô giá ấy.

Tôi nhớ mãi trận cuối cùng giữa AS Roma và Parma. Batistuta cũng đã đóng góp một bàn thắng trong chiến thắng 3-1 của đội bóng thủ đô. Và cảnh tượng có lẽ cả đời tôi sẽ không còn được thấy lại, hàng ngàn CĐV AS Roma đã tràn xuống sân để ăn mừng sớm chức vô địch Scuddeto, gọi là sớm vì trọng tài chưa nổi hồi còi kết thúc trận đấu. Hậu quả là Batistuta, Totti, Montella, Tommasi chỉ còn độc nhất chiếc quần nhỏ trên người. Đó cũng là niềm vui chung của những người hâm mộ AS Roma, những người đã, đang và sẽ mãi yêu mến Batistuta như tôi. AS Roma vô địch.

Một năm sau, tôi lại dõi theo anh sang Hàn Quốc và Nhật Bản tham dự World Cup 2002 trong màu áo đội tuyển quốc gia. Nhưng tiếc rằng đó lại là một kỷ niệm buồn, Argentina không thể vượt qua vòng bản, dù Batistuta đã thi đấu rất nỗ lực. Thất bại của Argentina không thể đổ lỗi cho bất kì ai. Và tôi đã khóc rất nhiều sau trận đấu giữa Argentina và Thụy Điển, 1-1 và đội bóng của Vua sư tử chính thức từ giã cuộc chơi. Anh đã ngồi gục xuống ngoài đường pitch, ánh mắt xa xăm... Tôi khóc không chỉ vì đội bóng mà tôi ủng hộ đã bị loại, mà còn vì anh, con người cao quý đã mang đến cho tôi niềm đam mê với quả bóng tròn, và còn vì tôi đã biết, đó là lần cuối cùng tôi có thể thấy anh trong màu áo đội tuyển Argentina tham dự World Cup. Anh đã rời đội tuyển ở tuổi 32, khi mà giấc mộng đế vương còn dang dở.

undefined
Một nhân cách lớn của bóng đá. Ảnh: Internet.

Trong cuộc đời của mình, anh chưa giành được danh hiệu cá nhân cao quý nào, và chỉ giành được chức vô địch Scudeto khi đã ngoài 30. Liệu có bất công với anh chăng, nếu chuyển sang thi đấu cho M.U, Barcelona hay bất cứ một đội bóng hùng mạnh nào khác, điều này rất dễ dàng vì hầu như HLV nào cũng thèm muốn có anh, có lẽ anh đã trở thành cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, một tay săn bàn cự phách mà đời sau sẽ nhớ mãi, hay một nhà vô địch C1 với đầy đủ tiền tài và danh vọng. Nhưng không, anh chỉ cần CLB anh yêu quý thi đấu tốt, chỉ cần tình yêu của những CĐV Fiorentina, và người vợ của mình, chỉ thế thôi. Ở thành phố Florence, người dân ở đây đã đúc một bức tượng Batistuta bằng đồng, họ tôn thờ và yêu quý anh bởi những gì anh đã làm cho CLB, không chút vụ lợi. Họ cho rằng ở Florence, Batistuta là nhất, rồi đến Chúa, rồi mới đến họ. Đó chẳng phải là phần thưởng xứng đáng cho những đóng góp không mệt mỏi của Vua sư tử sao.

Năm 2005, cái ngày Batistuta rời xa sân cỏ cũng đến, anh chia tay sân cỏ sau khi tham gia thi đấu tại Al-Arabi. Thế là Vua sư tử đã rời bỏ ngôi báu của mình nhẹ nhàng và thanh thản, để trở về với niềm đam mê thứ hai sau bóng đá, môn Polo. Dù sau năm 2003 tôi không được xem Batistuta thi đấu nữa, nhưng khi biết anh chia tay sân cỏ, tôi thật sự rất buồn và tiếc nuối. Tiếc cho tài năng của anh, tiếc cho bóng đá thế giới đã mất đi cầu thủ tuyệt vời nhất, tiếc cho những thế hệ sau không thể biết được đã từng có một hình mẫu một tiền đạo đẳng cấp và chung thủy biết nhường nào. Nhân cách cao thượng của anh là tấm gương sáng cho thế hệ cầu thủ đương đại, những lứa cầu thủ đang bị chi phối mạnh mẽ về tiền bạc và danh vọng. Tôi lại ước được thấy anh, ước gì thấy anh mạnh khỏe với nụ cười lôi cuốn trên khán đài những trận đấu của đội tuyển Argentina, nhưng không có, anh đã rời xa bóng đá mãi mãi. Tôi viết bài này để mong anh biết, trên Trái đất vẫn còn rất nhiều người nhớ về anh, nhớ da diết, một trong những số 9 tuyệt vời nhất của bóng đá thế giới. Hi vọng anh luôn mạnh khỏe, đẹp trai và tràn đầy hạnh phúc với Polo - niềm đam mê của mình.

(Bạn đọc: Barcelona trong tôi)

No comments:

Post a Comment