Mưa gió thoáng qua, tôi yêu em


Mưa gió thoáng qua, tôi yêu em

(BongDa.com.vn) - Tôi thường hay đọc thơ Xuân Diệu, tôi hay thấy anh giày vò trong tình yêu và tha thiết tìm một nhân tình tri kỉ. Thơ anh bao giờ cũng đau đáu một nỗi niềm, khát khao một bóng hình và lúc nào cũng chạy đua với thời gian để rượt đuổi hạnh phúc. Tôi cười thơ anh mông lung và nhiều khi nó đam mê những điều siêu thực quá, hạnh phúc ư, nó có gì kì diệu mà cả đời anh, đến lúc chết đi rồi vẫn không thôi trăn trở…



Có lẽ những người như tôi không thể hiểu hết được lòng anh và tôi tin rằng cũng không nhiều người trong số chúng ta có thể cảm hết được cái niềm yêu mà thi sĩ chôn giấu trong đó. Chỉ khi nào bạn trải qua một tình yêu thật sự và tìm thấy một chút hạnh phúc nhỏ giữa cuộc đời, bạn mới hiểu được cái gọi là hạnh phúc nó quá khác so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng.
Niềm vui chiến thắng của Italia khi lọt qua cửa hẹp để vào tứ kết. Ảnh: Internet

Nếu như trước đây bạn hỏi tôi, hạnh phúc của tôi là gì, ta sẽ trả lời rất chung chung, vì cái cuộc đời có phần êm ả của tôi, nó khiến tâm hồn tôi bằng phẳng đến nỗi chính tôi cũng không biết mình đau khổ khi nào và giây phút nào tôi thực sự hạnh phúc. Nhưng giờ đây nếu như bạn lặp lại câu hỏi ấy một lần nữa, tôi sẽ cho bạn một câu trả lời rõ ràng hơn bao giờ hết, bởi mọi thứ, nó đến với tôi quá kì diệu, quá rõ ràng và không có chút nào mờ nhạt cả. Chiến thắng quá ngọt ngào đến nỗi tôi đã quên rằng trước đó và sau đây là ngổn ngang những niềm lo đang chờ đợi. Ngay lúc này, có lẽ điều duy nhất xâm chiếm lòng tôi là cái lâng lâng khó tả trong men say chiến thắng.

Đã 8 năm rồi, quá khứ cứ giống như một miền kí ức xa xăm nào đó, ta muốn xóa cũng không được. Nó giống như nỗi ám ảnh, giống như một định mệnh mà số phận thích sắp đặt cho cuộc đời con người ta. Tôi ghét phải nhắc đến định mệnh, nó khiến người ta ở trong cái thế bị động và phụ thuộc quá, định mệnh nó làm con người ta yếu mềm và không còn năng lực và bản lĩnh chiến đấu nữa. nhất là trong bóng đá, lịch sử là điểm tựa và quá khứ là một cách để nhận định cục diện sắp diễn ra. Những người Ý đã phải ra sân với tâm lí nặng nề và nỗi ám ảnh mang tên định mệnh như thế. Sóng gió ào ạt tràn đến từ những tảng băng trôi Ireland. Họ thậm chí suýt chút nữa đã có bàn thắng nhanh nhất EURO khi 10 giây vừa trôi qua. Một đêm cảm xúc… một đêm mà các cầu thủ đã đưa người xem vào hai cực quá mạnh của niềm yêu. Từ hạnh phúc dâng trào đến nỗi lo lắng, nó cách nhau một khoảng không vô định nhưng mong manh quá. Ngay cả khi đã có bàn thắng, tất cả vẫn không thể yên tâm chút nào, mọi thứ đều vẫn chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi cháy lên giữa muôn ngàn bão gió. Xem Ý đá mà lòng cứ phấp phỏng, mắt cứ đau đáu ngó sang trận Tây Ban Nha - Croatia. Chìa khóa nằm ở nơi đó. Chưa bao giờ tôi muốn thắng đến như vậy, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng “dù có chơi tồi đi chăng nữa thì cũng buộc phải thắng”. Tôi muốn người Italia phá dớp, tôi muốn họ quên đi quá khứ để những EURO sau, nó không còn là niềm ám ảnh, tôi muốn dù có chia tay EURO, Italia của tôi cũng phải cắt đứt cái sợi dây vô hình oan nghiệt của 8 năm về trước.

Cuộc chiến chống lại Ireland vừa là cuộc chiến thực trên sân cỏ, nó đồng thời còn là cuộc chiến của Italia chống lại định mệnh suốt 8 năm nay. Không có cách nào gỡ bỏ nó tốt hơn là cách dũng cảm đối mặt. Người Nhật có một câu rất hay: “Thay vì trốn tránh thực tại phũ phàng, tốt hơn là hãy cải tạo nó”. Đội quân Thiên thanh đã bước vào cuộc chiến ấy, sẵn sàng đối đầu với nó để thay đổi lịch sử đáng buồn ngày nào. Vượt qua định mệnh bằng cách vượt qua chính mình, vượt qua sự sợ hãi và bật qua những lo ngại, người Ý đang tìm mọi cách để ngăn chặn sự lặp lại của vết xe đổ năm xưa.
Với tập thể đoàn kết, Italia sẽ làm nên chuyện ở EURO này! Ảnh: Internet

Chứng kiến những gì họ thể hiện suốt 90 phút của trận đấu, người ta mới hiểu hết thế nào là một Italia đích thực. Sự miệt mài của Cassano, muốn ghi bàn và quên đi giọt nước mắt 8 năm trước; sự tận tụy của Pirlo, bị vây chặt nhưng vẫn nỗ lực trên từng mét vuông sân cỏ; sự phá phách nhưng đã đến lúc muốn khẳng định của Balotelli… những mẩu nhỏ ấy lại làm nên một Italia lớn lao và đồ sộ hơn bao giờ hết. Họ chiến đấu bằng tất cả tình yêu và năng lượng đang ứ đầy trong huyết quản để mang về niềm vui cho cổ động viên và bảo vệ danh dự cho Tổ quốc. Trong mưa gió, con thuyền thiên thanh có thể chao đảo nhưng những thủy thủ thì không được phép run tay còn những hành khách thì không bao giờ được mất hi vọng. Tôi chợt nhận ra rằng, thì ra, hạnh phúc nó ở đó, bình dị và thiêng liêng hơn tất thảy những gì tôi đã từng trải qua. Sự thổn thức với tình yêu, loạn nhịp trong niềm vui và phấp phỏng trong lo lắng. Italia khiến tôi có được tận cùng những cảm giác và những cảm giác như đánh thức đến tận cùng cái bản ngã hạnh phúc trong tôi. Ừ, yêu trong yên bình thì dễ lắm nhưng để yêu và hạnh phúc trong bão giông thì khó khăn hơn rất nhiều. Hạnh phúc không phải chỉ là một trận thắng mà nhận ra rằng, hạnh phúc là những gì còn lại sau khi đã cùng nhau vượt qua bão giông… hạnh phúc không phải là đã có tấm vé vào tứ kết mà hạnh phúc là khi ta biết, nếu đội bóng ấy không có gì ta vẫn yêu và không còn thói quen yêu vô tội vạ những đội bóng khác nữa…

Sau đêm qua, câu trả lời cho hạnh phúc chính là ta tìm thấy tình yêu… AZZURRI, mưa gió thoáng qua, tôi yêu em…

(Bạn đọc: Trang Milan)

No comments:

Post a Comment

Thursday, June 21, 2012

Mưa gió thoáng qua, tôi yêu em


Mưa gió thoáng qua, tôi yêu em

(BongDa.com.vn) - Tôi thường hay đọc thơ Xuân Diệu, tôi hay thấy anh giày vò trong tình yêu và tha thiết tìm một nhân tình tri kỉ. Thơ anh bao giờ cũng đau đáu một nỗi niềm, khát khao một bóng hình và lúc nào cũng chạy đua với thời gian để rượt đuổi hạnh phúc. Tôi cười thơ anh mông lung và nhiều khi nó đam mê những điều siêu thực quá, hạnh phúc ư, nó có gì kì diệu mà cả đời anh, đến lúc chết đi rồi vẫn không thôi trăn trở…



Có lẽ những người như tôi không thể hiểu hết được lòng anh và tôi tin rằng cũng không nhiều người trong số chúng ta có thể cảm hết được cái niềm yêu mà thi sĩ chôn giấu trong đó. Chỉ khi nào bạn trải qua một tình yêu thật sự và tìm thấy một chút hạnh phúc nhỏ giữa cuộc đời, bạn mới hiểu được cái gọi là hạnh phúc nó quá khác so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng.
Niềm vui chiến thắng của Italia khi lọt qua cửa hẹp để vào tứ kết. Ảnh: Internet

Nếu như trước đây bạn hỏi tôi, hạnh phúc của tôi là gì, ta sẽ trả lời rất chung chung, vì cái cuộc đời có phần êm ả của tôi, nó khiến tâm hồn tôi bằng phẳng đến nỗi chính tôi cũng không biết mình đau khổ khi nào và giây phút nào tôi thực sự hạnh phúc. Nhưng giờ đây nếu như bạn lặp lại câu hỏi ấy một lần nữa, tôi sẽ cho bạn một câu trả lời rõ ràng hơn bao giờ hết, bởi mọi thứ, nó đến với tôi quá kì diệu, quá rõ ràng và không có chút nào mờ nhạt cả. Chiến thắng quá ngọt ngào đến nỗi tôi đã quên rằng trước đó và sau đây là ngổn ngang những niềm lo đang chờ đợi. Ngay lúc này, có lẽ điều duy nhất xâm chiếm lòng tôi là cái lâng lâng khó tả trong men say chiến thắng.

Đã 8 năm rồi, quá khứ cứ giống như một miền kí ức xa xăm nào đó, ta muốn xóa cũng không được. Nó giống như nỗi ám ảnh, giống như một định mệnh mà số phận thích sắp đặt cho cuộc đời con người ta. Tôi ghét phải nhắc đến định mệnh, nó khiến người ta ở trong cái thế bị động và phụ thuộc quá, định mệnh nó làm con người ta yếu mềm và không còn năng lực và bản lĩnh chiến đấu nữa. nhất là trong bóng đá, lịch sử là điểm tựa và quá khứ là một cách để nhận định cục diện sắp diễn ra. Những người Ý đã phải ra sân với tâm lí nặng nề và nỗi ám ảnh mang tên định mệnh như thế. Sóng gió ào ạt tràn đến từ những tảng băng trôi Ireland. Họ thậm chí suýt chút nữa đã có bàn thắng nhanh nhất EURO khi 10 giây vừa trôi qua. Một đêm cảm xúc… một đêm mà các cầu thủ đã đưa người xem vào hai cực quá mạnh của niềm yêu. Từ hạnh phúc dâng trào đến nỗi lo lắng, nó cách nhau một khoảng không vô định nhưng mong manh quá. Ngay cả khi đã có bàn thắng, tất cả vẫn không thể yên tâm chút nào, mọi thứ đều vẫn chỉ là một hi vọng nhỏ nhoi cháy lên giữa muôn ngàn bão gió. Xem Ý đá mà lòng cứ phấp phỏng, mắt cứ đau đáu ngó sang trận Tây Ban Nha - Croatia. Chìa khóa nằm ở nơi đó. Chưa bao giờ tôi muốn thắng đến như vậy, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng “dù có chơi tồi đi chăng nữa thì cũng buộc phải thắng”. Tôi muốn người Italia phá dớp, tôi muốn họ quên đi quá khứ để những EURO sau, nó không còn là niềm ám ảnh, tôi muốn dù có chia tay EURO, Italia của tôi cũng phải cắt đứt cái sợi dây vô hình oan nghiệt của 8 năm về trước.

Cuộc chiến chống lại Ireland vừa là cuộc chiến thực trên sân cỏ, nó đồng thời còn là cuộc chiến của Italia chống lại định mệnh suốt 8 năm nay. Không có cách nào gỡ bỏ nó tốt hơn là cách dũng cảm đối mặt. Người Nhật có một câu rất hay: “Thay vì trốn tránh thực tại phũ phàng, tốt hơn là hãy cải tạo nó”. Đội quân Thiên thanh đã bước vào cuộc chiến ấy, sẵn sàng đối đầu với nó để thay đổi lịch sử đáng buồn ngày nào. Vượt qua định mệnh bằng cách vượt qua chính mình, vượt qua sự sợ hãi và bật qua những lo ngại, người Ý đang tìm mọi cách để ngăn chặn sự lặp lại của vết xe đổ năm xưa.
Với tập thể đoàn kết, Italia sẽ làm nên chuyện ở EURO này! Ảnh: Internet

Chứng kiến những gì họ thể hiện suốt 90 phút của trận đấu, người ta mới hiểu hết thế nào là một Italia đích thực. Sự miệt mài của Cassano, muốn ghi bàn và quên đi giọt nước mắt 8 năm trước; sự tận tụy của Pirlo, bị vây chặt nhưng vẫn nỗ lực trên từng mét vuông sân cỏ; sự phá phách nhưng đã đến lúc muốn khẳng định của Balotelli… những mẩu nhỏ ấy lại làm nên một Italia lớn lao và đồ sộ hơn bao giờ hết. Họ chiến đấu bằng tất cả tình yêu và năng lượng đang ứ đầy trong huyết quản để mang về niềm vui cho cổ động viên và bảo vệ danh dự cho Tổ quốc. Trong mưa gió, con thuyền thiên thanh có thể chao đảo nhưng những thủy thủ thì không được phép run tay còn những hành khách thì không bao giờ được mất hi vọng. Tôi chợt nhận ra rằng, thì ra, hạnh phúc nó ở đó, bình dị và thiêng liêng hơn tất thảy những gì tôi đã từng trải qua. Sự thổn thức với tình yêu, loạn nhịp trong niềm vui và phấp phỏng trong lo lắng. Italia khiến tôi có được tận cùng những cảm giác và những cảm giác như đánh thức đến tận cùng cái bản ngã hạnh phúc trong tôi. Ừ, yêu trong yên bình thì dễ lắm nhưng để yêu và hạnh phúc trong bão giông thì khó khăn hơn rất nhiều. Hạnh phúc không phải chỉ là một trận thắng mà nhận ra rằng, hạnh phúc là những gì còn lại sau khi đã cùng nhau vượt qua bão giông… hạnh phúc không phải là đã có tấm vé vào tứ kết mà hạnh phúc là khi ta biết, nếu đội bóng ấy không có gì ta vẫn yêu và không còn thói quen yêu vô tội vạ những đội bóng khác nữa…

Sau đêm qua, câu trả lời cho hạnh phúc chính là ta tìm thấy tình yêu… AZZURRI, mưa gió thoáng qua, tôi yêu em…

(Bạn đọc: Trang Milan)

No comments:

Post a Comment